Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 506

Cập nhật lúc: 2024-11-21 06:43:58
Lượt xem: 16

Ngón tay của Thi Liên Chu gõ lên bệ cửa, giọng nói trầm thấp: “Trần Trung cũng không có cách nào đưa người đi sao?”

Khương Chi lắc đầu, vẻ mặt hơi buồn phiền.

Cô cũng không muốn Thôi Tử Tiện cứ như vậy mà vứt đi cái mạng nhỏ của mình, nếu như anh ấy không thể quay về thời đại sau này được thì thật sự sẽ bị c.h.ế.t đi. Nói cho cùng thì anh ấy đến đây cũng là vì cô, hai người họ còn là đồng hương của nhau.

Mặc dù Khương Chi không có cảm giác kích động, hai mắt lưng tròng khi đồng hương gặp gỡ đồng hương nhưng nếu g.i.ế.c anh ấy thì cô hoàn toàn không làm được.

Chuyện đã phát triển đến bây giờ, cô chỉ hy vọng Thôi Tử Tiện có thể an toàn quay về, cầm tiền của cô mà sống giàu sang, sung sướng đến hết đời, dù sao anh ấy cũng đã chứng kiến đoạn thời gian hạnh phúc của cô và người yêu giả tưởng trong tiểu thuyết này rồi.

Thế nhưng Thi Liên Chu lại cực kỳ im lặng: “Không nghĩ đến anh ta nữa, sau này quay về rồi nói.”

Khương Chi khẽ gật đầu.

Lúc này, Mạnh Lam bưng một mâm cá sống cắt lát long lanh, sáng bóng bước vào buồng nhỏ trên tàu, đặt lên trên bàn gỗ, nói: “Ông chủ, bà chủ, hai người ăn một ít đi, trên thuyền còn rất ít nguyên liệu, đồ đạc cũng đơn sơ, chỉ có cá là còn tươi thôi.”

Khương Chi ngửi thấy mùi cá tanh thoang thoảng thì sắc mặt đã trắng bệch.

“Ọe…”

Cô che miệng, khom lưng, nôn khan từng cơn.

Theo lý mà nói cá sống cắt lát thế này cũng chỉ có mùi thanh rất nhạt, thậm chí còn có vị ngọt nhưng không biết có phải vì cô đang mang thai hay không mà khứu giác trở nên mẫn cảm hơn, dù chưa đưa vào miệng mà chỉ mới ngửi thấy mùi đã muốn nôn rồi.

“Làm sao vậy?” Thi Liên Chu đưa tay vỗ lưng Khương Chi, chân mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t con ruồi.

Mặt mũi Mạnh Lam cũng mờ mịt, không hiểu gì, anh ấy nói trong vô thức: “Lúc đến đây bà chủ cũng như thế này, tôi nghe thuyền trưởng nói là bị say sóng.”

“Say sóng?” Lông mày của Thi Liên Chu thoáng giãn ra.

“Bưng… Đi… Mang đi đi!” Khương Chi nôn khan đến mức trong hốc mắt đã dâng đầy nước mắt, cô chỉ vào mâm cá trên bàn nói. Thế nhưng chỉ mới vừa ngẩng đầu lên thì mùi tanh kia lại xộc vào mũi, khiến cô tiếp tục ọe ra nước chua.

Buổi sáng, cô mới uống nước dừa trên đảo, bây giờ xem như đã nôn ra hết rồi.

“Bưng đi đi!” Thi Liên Chu đưa mâm cá sống trên bàn cho Mạnh Lam, anh nhìn Khương Chi lúc này, đáy mắt cũng lộ vẻ đau lòng.

Mạnh Lam không dám chậm chạp, anh ấy vội vàng bưng mâm cá ra ngoài.

“Uống nước đi!” Thi Liên Chu đưa cốc nước cạnh miệng Khương Chi, cô uống vài ngụm nước ấm vào bụng thì dễ chịu hơn rất nhiều.

“Đỡ hơn chút nào không?” Thi Liên Chu ôm eo cô, xoa lên đó, chân mày chíu càng chặt: “Có phải em gầy rồi không?”

Khương Chi đã thấm giọng, vừa nghe anh nói, cô cười ha ha.

Thi Liên Chu xoa đầu Khương Chi, cũng không để ý cô đùa nghịch, anh thấp giọng dỗ dành: “Em có thuốc say sóng không? Uống hai viên đi!”

Khương Chi hắng giọng một cái, lại cầm cốc nước lên uống ừng ực mấy ngụm, chợt nghiêm mặt nói: “Em không phải bị say sóng.”

“Không bị say sóng?” Thi Liên Chu thu lại vẻ mặt vừa rồi, anh trở nên nghiêm túc hơn.

Khương Chi trầm ngâm một lúc, sau đó cô ngước mặt đối diện với ánh mắt của Thi Liên Chu, nhìn thấy dưới vẻ mặt vẫn luôn hờ hững, lạnh lùng của anh là ánh mắt đầy vẻ quan tâm thì trong mắt cô đã dâng tràn ý cười. Khương Chi cũng không rề rà khiến anh lo lắng nữa, cô nhẹ giọng nói: “Em mang thai rồi.”

Nghe vậy, trong chớp mắt Thi Liên Chu đã cứng đờ, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Mang thai?

Tròng mắt của anh từ từ nhìn xuống cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Khương Chi, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, cũng không biết lúc này nên có phản ứng thế nào, hầu kết nhúc nhích khiến nốt ruồi son ở cạnh hầu kết cũng chuyển động theo, giọng nói thoát ra lại cực kỳ bình tĩnh: “Ừ.”

Khương Chi: “?”

Khương Chi còn cho rằng anh sẽ vui mừng như điên, nghĩ đến hình ảnh anh sẽ bất ngờ, sửng sốt và rất nhiều biểu cảm khác nhưng cuối cùng chỉ nghe thấy anh nói một chữ ‘ừ’ một tiếng vô cùng bình tĩnh sau khi nghe cô thông báo mình mang thai.

Khương Chi không nhịn được xích lại gần anh hơn, gần như cô phải lập lại một lần nữa: “Này, em mang thai rồi. Này!”

Thi Liên Chu lẳng lặng nhìn cô một lát, anh lại khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Ừ.”

Khóe miệng Khương Chi co rút. Thôi bỏ đi!

Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn kiểu người nhưng chỉ có một kiểu người mới lạ như Thi Liên Chu.

Cô sờ lên bụng mình, hơi buồn rầu nói: “Em đói rồi nhưng em không muốn ăn gì cả.”

“Ừ.”

Khương Chi hơi ngạc nhiên, cô nhìn về phía anh, chọc ngón tay vào gương mặt lạnh lùng, không hề có biểu cảm của anh. Lúc này cô mới xác định không phải anh không có phản ứng mà là anh chưa kịp phản ứng.

“Ha ha, anh thật buồn cười!” Khương Chi cười nghiêng cười ngã, còn không nhịn được mà lấy máy ảnh ra chụp vài tấm.

Cô cảm thấy lần này mình đã nhìn thấy một gương mặt rất mới lạ của Thi Liên Chu, cảm giác giống như đào được bảo vật.

DTV

Khương Chi cầm ảnh chụp trong tay mình, trên đó là gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng của một người đàn ông, mặc dù môi anh đang mím lại trông rất hờ hững nhưng đôi mắt phượng hẹp dài lại lộ vẻ ngây ngốc mà hiếm khi nào nhìn thấy, giờ phút này trông anh có cảm xúc như một người bình thường hơn rồi.

“Em thật sự vui quá!” Khương Chi cười, cô ngửa đầu, thân thiết hôn lên đôi môi nhỏ của Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu nhìn cô, đáy mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

“Bây giờ đã khá hơn chút nào chưa? Thật sự không muốn ăn gì sao?” Anh vuốt lưng cho Khương Chi, giọng nói rất nhỏ, giống như sợ cô giật mình.

Khương Chi cất kỹ ảnh chụp, che miệng ngáp một cái, mệt mỏi tựa đầu vào vai Thi Liên Chu: “Em ngủ một lát.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-506.html.]

Thi Liên Chu nhẹ nhàng ôm eo cô, động tác vừa cẩn thận vừa vừa dịu dàng, anh chỉ muốn để cô ngủ thoải mái, dễ chịu hơn.

Lúc này Khương Chi cảm thấy mình đã mệt sắp c.h.ế.t rồi nên rất nhanh sau đó cô đã ngủ thiếp đi, còn phát ra tiếng hít thở rất đều.

Ánh mắt Thi Liên Chu nhìn vào gương mặt của Khương Chi nhưng chỉ dừng lại trên mặt cô trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi chuyển xuống bụng cô, anh do dự một lát rồi đưa tay sang đặt lên bụng cô, tuy không cảm nhận được gì nhưng trong đầu anh vẫn có một cảm giác rất kỳ diệu.

Con sao?

Con của anh và cô.

Khương Chi bị một trận lắc lư đánh thức.

Cô mở mắt ra, đập vào mắt là đường cong hàm dưới rất lạnh lùng của Thi Liên Chu, anh đang ôm cô đi về phía một chiếc tàu du lịch loại lớn.

Lúc này sắc trời” rất tối.

“Tỉnh rồi à?” Thi Liên Chu ôm chặt cô hơn.

“Đây là đâu?” Khương Chi đưa tay ôm lấy cổ của Thi Liên Chu, thấp giọng hỏi một câu.

Thi Liên Chu lời ít ý nhiều: “Thuyền của nhà Fujiwara.”

Khương Chi bất ngờ. Thì ra giấc ngủ vừa rồi của cô không phải trong một thời gian ngắn, thì ra đã gặp thuyền của nhà Fujiwara rồi. Thế nhưng ngẫm lại thì có lẽ Thi Liên Chu đã gọi cho người của hội Tam Hợp trở về bẩm báo một tiếng nên lúc này Nguy Di mới ra ngoài đón người.

Cô không hỏi tiếp nữa, chờ đến khi lên đến boong tàu, Khương Chi ra hiệu cho Thi Liên Chu buông mình ra.

Thi Liên Chu nhìn cô, anh cũng không bướng bỉnh, vừa thả cô xuống thì Nguy Di đã bước đến đây, trên mặt anh ấy căng thẳng mà tái nhợt. Nguy Di đánh giá Thi Liên Chu từ trên xuống dưới vài lần, sau đó mới đ.ấ.m vào vai anh: “Không có chuyện gì chứ?”

Thi Liên Chu liếc nhìn Nguy Di một cái, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo ý trào phúng: “Xem tình hình hiện tại thì cậu mới có chuyện.”

Nguy Di lườm anh. Có lẽ vì nhìn thấy Thi Liên Chu vẫn lành lặn, không bị thương, tinh thần còn rất tốt thì Nguy Di rất kích động, làm cho gương mặt tái nhợt của anh ấy cũng có chút màu sắc: “Biết trước trong miệng cậu chẳng nói ra được mấy lời hay ho nhưng cũng nên quan tâm mà hỏi thăm tôi hai câu chứ!”

Lúc này Fujiwara Xuân Nại đã bước ra từ sau lưng Nguy Di.

Cô ấy liếc nhìn bốn phía, thấp giọng nói: “Trên thuyền nhiều người phức tạp, có gì thì vào trong rồi nói.”

Khương Chi tỉ mỉ quan sát cô ấy một lát, hôm nay cách ăn mặc của cô ấy càng thêm phần xa hoa.

Thuyền của nhà Fujiwara không nhỏ, Fujiwara Xuân Nại dẫn mấy người bọn họ đến gian phòng của mình, đóng cửa lại, cũng ngăn cách những ánh mắt kỳ quái, không thân thiện của đám người làm nhà Fujiwara ở bên ngoài.

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thi Liên Chu và Khương Chi, ngượng ngùng cười một tiếng: “Hai người mau ngồi đi! Thủ lĩnh, mọi người trò chuyện trước đi, tôi đi chuẩn bị một ít đồ, vẫn phải ứng phó với bọn họ.”

Dứt lời, cô ấy đã mở cửa ra ngoài.

Nguy Di không để ý đến cô ấy mà lôi kéo Thi Liên Chu ngồi xuống sô pha, đồng thời cũng không quên gọi Khương Chi: “Chị dâu mau ngồi đi! Đoạn đường này cũng vất vả cho cô nhiều rồi! Thế nhưng may mà có cô, nếu không thì đúng là không tìm thấy tên này rồi.”

Thi Liên Chu ôm Khương Chi ngồi xuống, liếc nhìn Nguy Di: “Vết thương thế nào rồi?”

Nguy Di nhếch miệng cười một tiếng, gương mặt càng trở nên quỷ dị hơn.

Anh ấy nhướng đuôi lông mày, giọng điệu ngang ngược, nói: “Còn có thể thế nào? Chỉ là một đám quỷ nhỏ, còn có thể lấy được mạng của tôi sao?”

Khương Chi nghe thấy lời này thì trong lòng không khỏi oán thầm. Lời này của Nguy Di hơi sớm, sau cùng chẳng phải anh ấy vẫn rơi vào tay Sơn Khẩu Tổ (Yamaguchi) sao? Cũng mệt cho Thi Liên Chu bị kéo theo, cuối cùng cả hai đều không thể trở về.

Ngón tay của Thi Liên Chu gõ lên bàn, hỏi: “Nhà Fujiwara nhận được lời mời của Đại Thạch Thanh Tư sao?”

Nguy Di lắc đầu: “Là người em họ kia của Xuân Nại. Nghe nói du thuyền xảy ra chuyện mà Đại Thạch Thanh Tư có ý muốn qua lại với quý tộc nên mới vội vàng xuất phát vào lúc này, tôi và Xuân Nại cũng chỉ lợi dụng gió đông thôi.”

Con ngươi của Khương Chi híp lại, cô nói như có điều suy nghĩ: “Em gái của Xuân Nại thích Đại Thạch Thanh Tư đúng không?”

Nguy Di uể oải nằm nghiêng trên ghế sô pha, anh ấy gật đầu nói: “Đại Thạch Thanh Tư nối tiếng là một tên đàn ông đẹp trai, mặc dù hắn ta xuất thân từ thôn quê nhưng có chỗ dựa là Sơn Khẩu Tổ, thậm chí trong tương lai còn có thể trở thành người nắm quyền của Sơn Khẩu Tổ, chỉ nhiêu đó thì thân phận đã xem như không thấp.

Đàn ông đẹp trai sao?

Khóe môi Khương Chi co rút.

Cô đã từng gặp Đại Thạch Thanh Tư nhưng vì khi đó nghịch sáng nên chỉ thấy dáng người cao ráo, gương mặt rộng, còn cụ thể thế nào thì không biết. Thế nhưng lúc này xem ra cũng là một gã có nhan sắc gây họa rồi.

“Lúc này Đại Thạch Thanh Tư còn ở trên đảo vây quét chúng ta, chúng ta muốn lên đảo thì vẫn phải tìm cách che giấu.” Khương Chi không có hứng thú với những tin tức tình yêu nam nữ gì đó, nghe qua cũng chỉ là tin đồn, việc quan trọng trước mắt chính là phải dùng thân phận gì để lên đảo.

Nguy Di sờ cằm mình, gương mặt trầm ngâm.

Bởi vì gương mặt của anh ấy khá đặc biệt nên cho dù dùng thân phận gì thì cũng dễ dàng bị phát hiện.

Thi Liên Chu liếc qua hai người họ, anh vừa muốn mở miệng thì ánh mắt của Khương Chi đã lóe lên, cô hào hứng nói: “Chúng ta có thể ‘dịch dung’!”

“Phụt!” Nguy Di suýt nữa đã phun ra một ngụm nước muối.

Dịch dung?

Thời đại nào rồi còn dịch dung?

Nếu trên đời này thật sự có thuật dịch dung thì anh ấy đã không cần dùng gương mặt này trà trộn vào giang hồ, còn phải nhận lấy biệt danh là ‘nửa mặt ma’ thế này.

Nguy Di nhìn qua Thi Liên Chu, giọng nói hơi phức tạp: “Ha ha ha… Chị dâu còn… Chị dâu hài hước quá!”

Thi Liên Chu không để ý đến anh ấy, anh nhìn Khương Chi hỏi: “Dịch dung sao?”

Loading...