Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 50
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:31:30
Lượt xem: 49
…
Khương Chi đi rất nhanh, cô đi thẳng một đường không ngừng nghỉ, khoảng hai mươi phút sau thì đến nhà xuất bản.
Cô cũng không lo người ta đánh giá mình thế nào, vừa bước vào cửa đã hỏi: “Xin hỏi, biên tập Phó ở đâu ạ? Làm phiền giúp tôi tìm ông ấy, nói là Khương Chi đến tìm ông ấy.”
Người làm việc ở nhà xuất bản thấy trên mặt Khương Chi lộ rõ vẻ gấp gáp thì không dám chậm trễ, người này vội chạy đi thông báo với Phó Đông Thăng.
Trong thời gian này, Khương Chi căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn một cái.
Phó Đông Thăng đến rất nhanh, trên mặt ông ấy vẫn là biểu cảm kích động như trước đó, vừa nhìn thấy Khương Chi, ông ấy lập tức lên tiếng: “Đồng chí Tiểu Khương, cô đã đến rồi, nếu cô còn không đến tìm tôi thì có lẽ tôi phải đến thôn Khương Gia tìm cô.”
Khương Chi gật đầu, nhỏ giọng, vội vã hỏi: “Biên tập Phó, tôi nghe nói đã có tin tức của đứa nhỏ.”
Phó Đông Thăng gật đầu, ông ấy nhìn bốn phía, phát hiện các đồng nghiệp đều tò mò nhìn về phía bên này thì nghiêm mặt, vẫy tay nói: “Đi đi đi! Mọi người đều không có việc gì để làm sao? Ai làm việc nấy đi!”
Dứt lời, ông ấy mới quay lại nói với Khương Chi: “Đồng chí Khương, đi thôi! Vào phòng làm việc của tôi rồi nói.”
Khương Chi kiềm nén cảm xúc, cô đi theo Phó Đông Thăng vào một phòng làm việc.
Phó Đông Thăng nhìn bàn làm việc của mình, ngượng ngùng nói: “Phòng làm việc của tôi hơi đơn sơ, cô đừng để ý! Để tôi rót nước cho cô”.
Nói xong, ông ấy đã nhấc phích nước nóng bao bằng mây bên ngoài rót một cốc nước cho Khương Chi.
Lúc đưa nước đến, ông ấy nói: “Đồng chí Tiểu Khương, tôi biết cô nóng ruột nhưng vì không biết rõ mặt mũi, sau khi sàng lọc thì có ba gia đình phù hợp với những thông tin cô đã cung cấp cho tôi, vì vậy con của cô ở đâu thì vẫn phải để tự cô đến xem mới được.
“Cô xem đi! Đây chính là thông tin của những gia đình kia, cô xem thử đi!”
Khương Chi gật đầu, ánh mắt cô đọc thông tin trên giấy không ngừng.
Cô vừa nhìn đã biết Phó Đông Thăng không hề qua loa, có thể nói phải mất công sức để tìm ra những thông tin trên tài liệu này.
Trên tài liệu có ba gia đình.
Hai vợ chồng của gia đình thứ nhất đều làm công nhân ở xưởng chế biến thịt, điều kiện không tệ, hầu như một tuần lễ đều có thịt ăn, chỉ là trong nhà có tổng cộng năm đứa con gái lớn nhỏ, không có con trai nối dõi tông đường, sau cùng không còn cách nào khác mới dùng tiền mua một đứa bé trai về.
Người đàn ông ở gia đình thứ hai là tài xế xe, chuyên lái xe cho lãnh đạo trên trấn.
Vào những năm 80, xe hơi là một món đồ cực kỳ Tây, trên cơ bản, người có xe đều là những kẻ có tiền hoặc là những người làm quan, chỉ cần nhìn Thi Liên Chu và Cố Tuyển là biết, mà nghề làm tài xế lái xe hơi cũng là một nghề vừa kiếm được tiền vừa có thể diện.
Gia đình này không có con cái, hơn nửa năm trước mới mua đứa bé về, tuy nhiên gia đình họ giấu rất kỹ.
Hai vợ chồng ở gia đình thứ ba đều là công nhân hàng đầu của xưởng dệt vải bông, tổng tiền lương hàng tháng của hai người khoảng một trăm đồng, cuộc sống có thể nói là giàu có nhưng trong nhà chỉ có một con gái, nghe nói họ sợ con gái ở một mình thì cô đơn nên mới mua một đứa bé nữa về.
Mà thời gian “nhận nuôi” đứa trẻ của ba gia đình này đều hơn nữa năm trước.
Khương Chi cẩn thận suy nghĩ một lúc, trong thoáng chốc đúng là không có cách nào xác định được lão tam Trụ Tử ở nhà nào.
Phó Đông Thăng uống một ngụm nước, nhìn thấy đôi lông mày của cô nhíu chặt lại, ông ấy nói: “Đồng chí Tiểu Khương, tôi cảm thấy rất có thể là gia đình thứ hai, vì hai nhà kia không có cách nào xác định được đứa trẻ từ đâu đến nhưng riêng nhà này có thể xác định được đứa nhỏ đến từ thôn Khương Gia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-50.html.]
Nghe đến đây, đôi mắt của Khương Chi hơi lóe sáng.
Cô siết chặt tài liệu trong tay mình, ngẩng đầu nhìn ông ấy: “Cảm ơn ông nhiều lắm, biên tập Phó”.
Phó Đông Thăng khoát tay, ân cần nói: “Vậy bây giờ cô chuẩn bị thế nào để đến tìm người? Cô có cần tôi giúp một tay không?”
Khương Chi ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu. Biên tập Phó đã giúp cô không ít việc rồi, cô không muốn nợ ân tình người ta mãi, trên đời này, nợ ân tình là nợ khó trả nhất, mà cô cũng chưa đến bước đường cùng.
Phó Đông Thăng thấy vậy cũng không nói thêm lời nào.
Lúc này ông ấy khẩn thiết rút một xấp giấy từ trong ngăn kéo của mình ra. Khương Chi vừa nhìn đã biết đây là đạo văn (Anh Hùng Xạ Điêu Truyện) của mình.
“Đồng chí Tiểu Khương, (Anh Hùng Xạ Điêu Truyện) này thật sự là do cô viết sao?”
Ánh mắt Phó Đông Thăng nhìn chằm chằm vào cô, chỉ chờ đợi một cái gật đầu khẳng định.
Ngày hôm đó, sau khi đưa tài liệu biên dịch kia và trở về, ông ấy thuận tay cầm bảo thảo này lên đọc thử nhưng càng đọc càng thấy rất khó tin, trong này chỉ có vẻn vẹn mấy ngàn chữ nhưng ông ấy đọc đến nhập tâm, tình tiết trong này rất lôi cuốn người ta, đến mức buổi tối ông ấy cũng không thể ngủ ngon.
Chương một của tiểu thuyết chỉ đến tình tiết Quách Khiếu Thiên c.h.ế.t trận, Dương Thiết Tâm ngã xuống sườn núi, Phó Đông Thăng thật sự rất muốn biết kết cục thế nào sẽ đến với con trai của hai nhân vật này.
Đường đường là một chủ biên nhưng bây giờ ông ấy lại bị một chương của tiểu thuyết làm cho say mê đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, hôm qua ông ấy còn tranh thủ thời gian chạy đến thư viện chờ đợi, chỉ chờ đồng chí Tiểu Khương đến, ông ấy sẽ nhẹ nhàng ký hợp đồng sản xuất quyển tiểu thuyết này.
Thế nhưng hôm qua ông ấy không chờ được Khương Chi, hôm nay cũng xem như ông ấy đã đợi được rồi.
Khương Chi nghe Phó Đông Thăng hỏi, cô không trả lời câu hỏi của ông ấy mà hỏi ngược lại: “Biên tập Phó muốn mua quyển tiểu thuyết này sao?”
Phó Đông Thăng vội vã gật đầu, nói: “Nội dung truyện của cô rất mới lạ, nhất định sẽ bán rất chạy. Tôi nhớ trước đó cô nói muốn phát hành tiểu thuyết này bằng cách đăng nhiều kỳ, vậy cô muốn ký hợp đồng với nhà xuất bản của chúng tôi bằng cách nào?”
Khương Chi nhìn ông ấy, thảo nào Phó Đông Thăng có thể lên làm chủ biên, đúng là rất có tầm nhìn.
Cô không dám khẳng định (Anh Hùng Xạ Điêu Truyện) này sẽ nổi tiếng như (Anh Hùng Xạ Điêu Truyện) ở đời trước của cô, quyển tiểu thuyết bán chạy đến mức khiến người ta phải đổ xô ra đường nhưng tối thiểu cô vẫn có thể giúp nhà xuất bản kiếm lời đầy bồn đầy bát cũng không thành vấn đề.
Khương Chi híp mát, ở đuôi mắt lóe lên tia sáng sắc bén, lộ vẻ khôn khéo: “Không phải ký bán tác phẩm mà là hợp tác.”
Tuy cô mặc áo vá nhưng khí thế của lời nói lúc này của cô lại có thể đè ép Phó Đông Thăng không nói nên lời.
Một hồi lâu sau, Phó Đông Thăng mới chậm chạp trả lời: “Hợp tác bằng cách nào?”
Khương Chi bình tĩnh nói: “Phát hành bằng cách đăng nhiều kỳ, lợi nhuận chia năm năm, bao gồm hàng loạt lợi nhuận từ những lần xuất bản sau này.”
DTV
Nghe thấy lời này, Phó Đông Thăng cau mày, ông ấy tỏ ra khó xử nói: “Năm năm là hơi nhiều, nhà xuất bản chúng tôi phải gánh chịu phần in ấn, tuyên truyền, bán ra, nếu chỉ được lấy một nửa lợi nhuận như vậy là quá ít.”
Khương Chi khẽ cười: “Tôi rất có lòng tin, cho dù chỉ nhận một nửa lợi nhuận nhưng nhà sản xuất các ông cũng rất lời.”
Phó Đông Thăng đã tự mình đọc qua nhiều bản thảo, đúng là trong lòng ông ấy cũng rất công nhận bản thảo này, ông ấy rất có lòng tin vào tầm nhìn của mình.
Chia năm năm.