Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 495

Cập nhật lúc: 2024-11-21 06:43:38
Lượt xem: 9

Theo tiếng nói của Ân Đình, trong phòng cũng chỉ còn tiếng rên đau đớn của Hoắc Thế Chi.

Thôi Tử Tiện đang ngồi sát vách cũng bị tiếng thét thê lương của Hoắc Thế Chi làm cho hoảng hốt, anh ấy lẳng lặng lắng nghe một hồi, do dự một lát mới úp sấp lên tường lắng nghe tiếng động từ sát vách.

Thôi Tử Tiện lắng nghe, sắc mặt anh ấy thay đổi liên tục, lúc đỏ lúc trắng.

Chẳng qua có một điều có thể xác định được chính là “anh Ân” mà anh ấy vừa mới gặp kia không phải chỉ là một người khó đối phò mà còn là một kẻ thích bạc đãi phụ nữ. Làm sao Khương Chi lại quen biết hắn?

Khương Chi cũng không biết rõ chuyện xảy ra tiếp theo ở nhà khách Cẩm Trình, sau khi cô rời khỏi nơi đó thì đến cửa hàng đồ cổ với Mạnh Lam.

Sau khi bàn giao sổ sách, dặn dò một số điều với Hồ Vĩnh Chí xong, ngày mai cô có thể quay lại thủ đô rồi.

Cô đã không gặp Thi Liên Chu nhiều ngày nay, cô thật sự nhớ anh rồi.

Khương Chi vừa bước vào cửa, Vương Nghĩa Cường đang lau quét trong cửa hàng đã vội vàng tươi cười hớn hở quay đầu nói: “Hoan nghênh… Hả? Bà chủ? Bà chủ đến rồi, cô mau vào đi!”

Mạnh Lam cũng đánh giá Vương Nghĩa Cường và Lưu Hưng từ trên xuống dưới mà không nói chuyện.

“Bà chủ tìm anh Hồ sao? Anh ấy đang tính toán sổ sách ở bên trong, anh ấy nói ngày mai bà chủ phải quay về thủ đô, chắc chắn sẽ kết toán sổ sách trong mấy ngày nay.” Lưu Hưng nhìn Mạnh Lam, chợt chỉ vào phòng trong nói.

Khương Chi nhíu mày, dặn Mạnh Lam ở bên ngoài chờ, còn mình thì bước vào trong.

Hồ Vĩnh Chí đang vùi đầu tính toán sổ sách, anh ấy cau mày như đang gặp phải việc khó gì đó.

Hồ Vĩnh Chí nghe có tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu lên, lập tức đứng dậy: “Bà chủ.”

“Anh ngồi đi.” Khương Chi để Hồ Vĩnh Chí ngồi xuống ở đối diện mình, cô cũng liếc nhìn qua sổ sách trên bàn, giọng nói lại bình tĩnh: “Gặp phải vấn đề gì à?”

Hồ Vĩnh Chí cười khổ một tiếng, còn tiện tay đưa sổ sách cho Khương Chi: “Cũng không phải sổ sách có vấn đề, chỉ là…” Anh ấy ngẩng đầu liếc nhìn Khương Chi, ngập ngừng nói: “Bà chủ, có phải cô cũng muốn để tôi đến Thiểm Tây một chuyến không?”

Khương Chi nhìn anh ấy, không cười cũng không lên tiếng.

“Quả nhiên.” Hồ Vĩnh Chí thở dài một hơi.

“Nếu trong mộ của công chúa có nhiều đồ tốt như Đại Cường đã nói thì đi một chuyến như vậy cũng có lợi cho cửa hàng đồ cổ của chúng ta. Vả lại tôi cũng không đề nghị anh xuống mộ, chỉ đến để thu mua vài món mà thôi, lẽ nào anh cũng từ chối?”

Cô không có ý muốn làm khó Hồ Vĩnh Chí nhưng cơ hội trước mắt này không tính là vi phạm vào quyết định không muốn xuống mộ của anh ấy.

Cô chỉ hy vọng Hồ Vĩnh Chí có thể lấy lợi ích của cửa hàng làm trọng, chân chính vứt bỏ quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.

Hồ Vĩnh Chí tự giễu cười một tiếng: “Là do tôi ngu muội, thế nhưng hễ là những thứ có dính dáng đến “mộ” đều khiến bản thân tôi có cảm giác như bị kim châm vào. Bà chủ nói rất đúng! Tôi không nên bảo thủ, cố chấp với quá khứ!”

DTV

“Tôi đi!”

P/s: Hôm nay dừng chương ở đây nha cả nhà. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ah!!!

“Cứ để Đại Cường đi trước một chuyến, tôi sẽ đến Thiểm Tây sau khi Cận Phong Sa và Lưu Hưng đã quen với những thứ trong cửa hàng.”

“Bà chủ, cô yên tâm về Bắc Kinh kết hôn đi, cứ giao mọi chuyện trong cửa hàng cho tôi, không có vấn đề gì đâu.”

Bản thân Hồ Vĩnh Chí đã suy nghĩ rất nhiều, cho dù Khương Chi không nói, thì anh ấy cũng định đến Thiểm Tây, đúng thật là bây giờ anh ấy đã là một thành viên của một cửa hàng đồ cổ, anh ấy phải nghĩ đến công việc của mình, chứ không phải thật sự để anh ấy làm lại công việc cũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-495.html.]

Khương Chi gật đầu, nhìn xuống sổ sách trong tay.

Hồ Vĩnh Chí có dáng vẻ thư sinh, ghi chép sổ sách vô cùng chi tiết, thật ra thì anh ấy viết chữ cũng rất đẹp, bây giờ có thể dùng được tài năng của mình, cũng tốt hơn là tiếp tục làm một ông chồng nội trợ. Thời gian gần đây, cửa hàng cổ vật được nhiều người biết đến, cộng thêm sự chăm sóc tận tình của Yến Linh khiến doanh thu cũng tăng lên không ít.

Trong mấy ngày cô trở về trấn Đại Danh, doanh thu của cửa hàng đã vượt mốc năm trăm ngàn đồng.

Khương Chi gõ vào sổ sách, bình tĩnh nói: “Tôi không đụng đến số tiền này, anh cứ giữ đó để nhập hàng, Yến Linh là người thông minh, chúng ta có thể hợp tác với Nhà đấu giá Huy Hoàng nhiều hơn.”

Hồ Vĩnh Chí gật đầu, hai người lại bàn bạc về một số việc liên quan đến cửa hàng đồ cổ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cả đêm trôi qua một cách vội vàng.

Sáng sớm hôm sau, Khương Chi ôm Tiểu Ngự ngồi trong xe chờ Thôi Tử Tiện.

Khi Thôi Tử Tiện lái xe đến thì có một quầng thâm dưới mắt anh ấy, có vẻ như tối hôm qua ngủ không ngon.

Mạnh Lam nhìn Thôi Tử Tiện qua kính chiếu hậu, anh ấy thốt lên: “Tối hôm qua anh đi trộm bò à?”

“Đi trộm bò sao?” Tiểu Ngự tò mò nhìn Thôi Tử Tiện.

Thôi Tử Tiện lấy một thanh kẹo sô cô la ra khỏi túi áo khoác rồi đưa cho Tiểu Ngự, mỉm cười xoa đầu cậu bé.

Tiểu Ngự nhìn sô cô la, cậu bé rầm rì mấy tiếng, sau đó mới nói ra hai chữ: “Cám ơn.”

Thôi Tử Tiện mỉm cười rồi ngồi xuống ghế phụ, anh ấy ngẩng đầu lên, xoa huyệt thái dương, thở dài nói: “Đừng nói nữa, tối hôm qua nhà bên cạnh ồn ào quá, đến lúc rạng sáng mới ngừng lại, tôi chỉ mới ngủ được một chút thôi.”

Khương Chi hơi khựng lại, Ân Đình thật sự càng ngày càng đi xa hơn trên con đường tìm chết.

Trong lòng Hoắc Thế Chi vốn đã d.a.o động, mà Ân Đình lại liên tục hành hạ cô ta, điều đó chỉ khơi dậy sự hận thù trong lòng Hoắc Thế Chi, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ hướng về nhà họ Hoắc và Hoắc Thế Quang, từ đó bỏ đứa con trong bụng mình.

Khương Chi nói: “Đi thôi, chúng ta đến sân bay.”

Mạnh Lam ừ một tiếng rồi lái xe đến sân bay.

Đây là lần thứ hai Tiểu Ngự ngồi máy bay, cậu bé vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú, mỗi lần máy bay xóc nảy lúc bay lên không trung là cậu bé sẽ hét lên đầy phấn khích, còn bắt chước lái rẽ trái rẽ phải, thể hiện bản tính hoạt bát của trẻ con.

Lúc máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh là vừa mới đến buổi trưa.

“Anh về với tôi trước đi.” Khương Chi nhìn Thôi Tử Tiện rồi nói.

Tối nay cô lại mời Trần Bán Tiên đến để xem cho Thôi Tử Tiện, hy vọng tìm được cách quay trở lại.

“Ừ.” Thôi Tử Tiện cũng không từ chối, anh ấy cũng muốn xem thử người giấy có thể quyến rũ Khương Chi trông như thế nào.

Bọn họ rời khỏi sân bay, vừa ra ngoài, Khương Chi đã nhìn thấy Tạ Lâm đến đón cô thì quay đầu nhìn Mạnh Lam, cô cũng không nói mình sẽ quay lại, chỉ có thể là Mạnh Lam gọi điện báo cáo chuyện này.

Mạnh Lam mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, anh ấy nhìn về phía trước, không dám nhìn vào ánh mắt của Khương Chi.

“Bà chủ!” Tạ Lâm cũng nhìn thấy Khương Chi, vội vàng vẫy tay.

Khương Chi đi đến gần nhìn xung quanh, Thi Liên Chu không có ở đây, cô không nhịn được mà nheo mắt lại, theo lẽ thường thì Thi Liên Chu biết cô về, anh nhất định sẽ đến đón, lúc này anh không ở đây thì cũng có chút kỳ lạ.

Loading...