Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 49

Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:31:28
Lượt xem: 59

Mỗi khi thùng inox được mở ra thì trong không khí đã tràn ngập mùi thơm nức mê người.

Khương Chi dùng cái muỗng vớt thịt lên, miếng thịt kho đỏ rực sáng lấp lánh, cộng thêm mùi thơm thịt kho xộc vào mũi, đây đúng là thử thách vị giác người ta.

Khương Chi nhìn về phía đám đông nói: “Hôm nay là ngày khai trương nên tôi không kho nhiều thịt, người đến trước thì mua trước”.

Nghe xong lời này, đâu còn ai chịu đựng được nữa.

Trong thoáng chốc, sạp hàng bán thịt kho như bốc lửa, có thể nói người ta phải xếp hàng để mua.

Tuy Khương Chi đã nói mua ba cân tặng nửa cân nhưng thời này đâu có mấy người có thể mua một lần ba cân thịt kho, hầu hết họ chỉ mua một cân hoặc nửa cân cho con cái ở nhà nếm thử, không có điều kiện để được ăn cho thỏa mãn.

Khương Trường Hưng ngồi xổm ở ven đường bên kia nhìn thấy đám đông bao vây Khương Chi Tử thì cái cằm của anh ấy đã sắp rớt xuống vì ngạc nhiên.

Tuy Khương Trường Hưng cũng cảm thấy món thịt kho này rất ngon nhưng không ngờ việc buôn bán sẽ tốt như vậy, nếu cứ theo đà buôn bán thế này thì thịt kho sẽ được bán hết rất nhanh.

Khương Chi vớt thịt lên, cân, gói lại, lấy tiền, một loạt các động tác rất trôi chảy. Trong đám đông còn có người trêu ghẹo nói cô là người trời sinh đã biết làm ăn, thử nhìn bàn tay lúc cô cân thịt mà xem, thành thục biết bao.

Trong lúc sạp hàng thịt kho của Khương Chi vô cùng náo nhiệt thì ở bên kia đường có một chiếc xe chậm rãi chạy qua.

DTV

Cố Tuyển ngồi ở ghế lái phụ, liếc mắt đã lập tức nhìn thấy cảnh tượng đám đông chen lấn, anh ấy nói: “Ồ, ở đó bán cái gì nhỉ? Buôn bán cũng tốt quá rồi! Tôi ở thủ đô cũng chưa từng thấy sạp hàng nào náo nhiệt thế này.”

Thi Nam Châu ngồi ở hàng ghế sau, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ: “Chú Cố đi xem thử đi!”

Sáng sớm hôm nay, kết quả giám định đã được đưa đến, cô bé sắp về nhà rồi.

Cố Tuyển quay đầu, duỗi cổ nhìn về phía Thi Liên Chu. Anh ấy thích náo nhiệt nên rất muốn đi xem thử.

Thi Liên Chu nhíu mày, một tay cầm vô lăng, một tay khác đặt trên cửa sổ xe, nhìn dáng vẻ này của Cố Tuyển thì chân mày anh cau chặt hơn, anh lạnh lùng nói: “Đi nhanh về nhanh, chúng ta còn phải đến kịp giờ máy bay”.

“Được.”

Cố Tuyển nhếch miệng cười một tiếng, rồi mở cửa bước xuống xe, chạy về phía sạp thịt kho.

Thi Nam Châu nhìn theo anh ấy, lại nhìn về phía Thi Liên Chu không nói lời nào, cái miệng nhỏ bé của cô nhóc mím chặt, cô nhóc thật sự sợ hãi khi ở chung với người chú này, cũng không biết làm thế nào mà tính tình của chú út lại như thế, không ôn hòa như chú Cố.

Da mặt Cố Tuyển rất dày, anh ấy cũng không thèm quan tâm đến suy nghĩ của những người bên ngoài, lập tức chen lên trước sạp hàng.

Cố Tuyển liếc mắt đã nhìn thấy Khương Chi ngay, trong lòng anh ấy cũng thầm hét to một tiếng. Thế này chẳng phải quá trùng hợp rồi sao?

“Đồng chí Khương, cô bán cái gì vậy?”

Khương Chi hơi nhíu mày. Lúc này không cần Cố Tuyển nói, Khương Chi cũng cảm thấy mình và Cố Tuyển đúng là rất có duyên.

Cô ước lượng cái muỗng, cười nói: “Thịt kho. Anh muốn mua không? Rất thích hợp để ăn khi đi đường dài.”

Tối hôm qua, cô đã biết hôm nay họ sẽ rời khỏi trấn Đại Danh, nói không chừng sau này sẽ không gặp lại nữa, cho nên nếu có thể kiếm lời lần cuối từ đám con cháu nhà giàu có thì cô cũng không hề cảm thấy áy náy.

Cố Tuyển cũng không khiến Khương Chi thất vọng, anh ta phóng khoáng nói: “Thịt kho sao? Được đó, gói hết tất cả số còn lại cho tôi đi!”

Khương Chi giật mình, sau đó cô nhìn về phía đám đông: “Các vị cũng nghe thấy rồi đó, thật sự xin lỗi mọi người, buôn bán hôm nay cũng chỉ đến đây thôi, vị khách này muốn mua tất cả số thịt kho còn lại của tôi rồi, ngày mai tôi sẽ quay lại bán tiếp, cũng ở vị trí này, vẫn khuyến mãi mua ba cân tặng nửa cân.”

Trong đám đông có người muốn mua thịt kho nhưng không mua được thì tâm trạng không được tốt lắm nhưng người ta không dám mở miệng ra mắng Cố Tuyển, nhìn người này cũng biết không phải người tầm thường.

Vì vậy họ chỉ có thể âm thầm nói một tiếng “xui xẻo” rồi rời đi theo dòng người.

Cố Tuyển mặc kệ họ, anh ấy chỉ tò mò nhìn mớ thịt kho còn lại trong thùng inox.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-49.html.]

Khương Chi gói tất cả số thịt kho còn lại, cân ký, nói: “Ở đây còn ba cân rưỡi móng heo, một cân đuôi heo và hai cân tai heo, tổng cộng là mười chín đồng, ở đây tôi còn thừa lại một ít chân vịt, tôi khuyến mãi cho anh luôn.”

Cô buôn bán khá khẩm, cho dù Cố Tuyển không đến thì cô vẫn có thể bán hết hàng rất nhanh.

Cố Tuyển ngửi thấy mùi thơm này thì tâm trạng không tệ, anh ấy rút hai tờ mười đồng từ trong ví tiền của mình ra: “Được, vậy tôi cũng không khách sáo với đồng chí Khương nữa, tiền của cô đây, không cần thối lại! Một người phụ nữ ra ngoài buôn bán cũng rất vất vả.”

Ánh mắt của Khương Chi rơi vào tờ tiền mười đồng, cô không khách sáo mà nhận lấy rất thản nhiên.

Cô đang cần tiền, vả lại có ai lại chê tiền chứ?

Cố Tuyển cầm túi giấy nặng trĩu, rồi nói lời tạm biệt với Khương Chi: “Đồng chí Khương, hôm nay chúng tôi phải lên đường rồi, có duyên sẽ gặp lại.”

Khương Chi cười híp mắt nói: “Được, có duyên sẽ gặp lại.”

Tốt nhất là đừng gặp nữa.

Cô không muốn đi vào đường c.h.ế.t của nguyên chủ như trong nguyên tác, cách tốt nhất chính là tránh xa đoàn nhân vật chính ra.

Cho dù sau này cô thật sự đến thủ đô, Khương Chi cũng sẽ thu mua phòng ốc.

Khương Chi đưa mắt nhìn theo Cố Tuyển rời đi, nhìn thấy chiếc xe ở góc đường đã được lái đi, trái tim cô cũng được thả lỏng.

Lúc này, Khương Trường Hưng đã đến gần nhìn vào thùng inox, giọng điệu kỳ lạ nói: “Nhanh như vậy đã bán hết rồi sao?”

Khương Chi không trả lời anh ấy mà cô rút hai đồng từ trong túi mình ra, đưa cho Khương Trường Hưng, nói: “Anh Trường Hưng, anh đi ăn bát mì đi! Em còn có nhiều thứ muốn mua, anh ăn mì xong thì ở đây chờ em quay lại là được rồi.”

Khương Trường Hưng phấn khởi nhận lấy tiền, nhìn theo Khương Chi đã rời đi.

Tất nhiên anh ấy sẽ không tiêu mấy hào để ăn một bát mì, mà chỉ đến trước cung tiêu xã mua hai cái bánh nướng hạt mè, một cái ba xu, nguyên liệu làm bánh rất đầy đủ, phía trên còn rải đầy mè, vừa cho bánh vào miệng thì mùi thơm nức đã lan đầy khoang miệng, chỉ là bánh hơi khô.

Sau khi Khương Chi rời đi, cô đếm tiền và phiếu trên người mình.

Việc buôn bán của cô có thể xem là không cần tiền vốn, hôm nay cô kiếm được tổng cộng là một trăm bốn mươi ba đồng năm, cộng thêm phiếu thịt mười một cân.

Ở thời này, một trăm đồng là có thể mua được xe đạp rồi.

Trong lòng Khương Chi rất phấn khởi, cô đi bộ đến thư viện, vì cách thức liên hệ giữa cô và Phó Đông Thăng có hạn, Khương Chi chỉ có thể đến đây tìm người, hoặc cô cũng có thể đi hỏi thăm nhà xuất bản Văn Hóa Nhân Dân ở đâu.

Trong thư viện chỉ có một mình Lưu Loan Tử.

Bây giờ Lưu Loan Tử rất kính nể Khương Chi, vừa nhìn thấy cô đến, anh ta đã lập tức đứng lên, nhiệt tình lên tiếng: “Đồng chí Khương đến rồi!”

Khương Chi gật đầu chào: “Chào đồng chí Lưu Loan Tử. Tôi muốn hỏi thăm biên tập Phó có để lại tin tức gì cho tôi không?”

Lưu Loan Tử cười nói: “Hôm qua biên tập Phó đã đợi cô một ngày, sáng hôm nay ngài ấy cũng đến đây nhưng vì có chuyện bận nên đã về sớm rồi, ngài ấy nói nếu cô đến đây thì chuyển lời dặn cô đến nhà xuất bản tìm ngài ấy, tôi nghe nói đã có tin của con trai cô rồi.”

Anh ta dứt lời, Khương Chi cảm giác trái tim mình bắt đầu đập nhanh hơn.

Từ sau khi biết được nguyên chủ bán con đổi lương thực thì lúc nào trong đầu cô cũng nghĩ phải tìm mấy đứa bé về, tuy cô nghĩ rất nhiều cách nhưng thực tế lại rất khó khăn, vì để có thể ăn no đã là một vấn đề không dễ, vậy làm thế nào có thể tìm được người?

Nhưng bây giờ đã tốt hơn rồi, cuối cùng việc cô tìm được đứa nhỏ cũng đã có tiến triển rồi.

Khương Chi không ở lại nói thêm điều gì, cô chỉ hỏi thăm vị trí của nhà xuất bản rồi vội vã rời đi.

Lưu Loan Tử nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, anh ta gãi đầu một cái.

Loading...