Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 48
Cập nhật lúc: 2024-11-15 02:31:27
Lượt xem: 58
Tiền tài trong hệ thống sung túc, ngày mai cô còn có thể thu vào một khoản nữa, cô phải sử dụng số tiền này cho tốt.
Ngày mai, nếu muốn vào trấn Đại Danh bán thịt kho thì số thịt kho còn thừa trong nồi này chắc chắn không đủ bán, vì vậy Khương Chi mua thêm mười cân tai heo, mười cân đuôi heo, năm cân gan, hai mươi cân móng heo và hai mươi cân ruột heo nữa.
Tai heo là ba trăm đồng, đuôi heo là sáu trăm đồng, một cân gan heo cũng mười ba đồng nên năm cân sáu mươi lăm đồng, cộng thêm bốn trăm đồng tiền móng heo và hai trăm sáu mươi đồng tiền lòng heo, Khương Chi phải thanh toán tổng cộng một ngàn sáu trăm hai mươi lăm đồng.
Khương Chi thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cảm giác tiêu tiền cũng rất thoải mái.
Tất nhiên với điều kiện tiên quyết là phải có tiền.
Cô mua thêm mấy trăm giấy dai*, hai thùng inox cực lớn và sạch sẽ, ngoài ra còn có một tấm bảng đen, cô sẽ dùng phấn màu viết giá cả của từng loại xuống. Khương Chi còn mua thêm một chiếc đồng hồ nữ bình dân để có thể xem thời gian dễ dàng hơn.
*Giấy dai: Giấy gói hàng loại dày.
Chờ cô chuẩn bị xong tất cả mọi thứ thì tài sản trong hệ thống của cô đã vơi hơn hai ngàn đồng.
Toàn bộ đã sẵn sàng.
Khương Chi dỗ Tiểu Qua ngủ rồi mới bắt đầu nấu một mẻ thịt kho mới.
Mãi đến ba giờ sáng, cô mới vừa ngáp vừa quay về phòng, thế nhưng dường như chỉ vừa ngủ được một lát thì bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của Khương Trường Hưng.
Khương Chi dụi mắt, nhìn thoáng qua Tiểu Qua rồi rời giường. Cô mở cửa cho Khương Trường Hưng bước vào.
Cô đến nhà bếp, nhóm bếp lên một lần nữa, cho thịt kho nóng hôi hổi vào thùng inox, thêm vào một ít nước sốt cô đặc, lúc này cô mới nhờ Khương Trường Hưng phụ mình chuyển thùng lên xe bò. Bận rộn một lúc cũng đã qua sáu giờ sáng.
Khương Chi về phòng đánh thức Tiểu Qua, rồi vội vàng nấu bát hành thái cho cậu bé.
Đợi Tiểu Qua ăn xong, mới để cậu bé lên xe bò, đến trường tiểu học.
DTV
Khương Chi đưa phần thịt kho đã chuẩn bị xong cho Tiểu Qua, dặn dò: “Đây, con chuyển cái này cho thầy An nhé!”
Tiểu Qua gật đầu, cậu bé ôm thịt kho đi vào trường học.
…
Trên đường đi.
Khương Trường Hưng nói: “Tối hôm qua, anh đã nếm thử món thịt kho em nấu rồi, mùi vị vô cùng ngon, chắc chắn có thể bán chạy!”
Lời này của Khương Trường Hưng không phải nói dối. Tối hôm qua về nhà, quả nhiên họ đã nhìn thấy một ít thịt kho mẹ mình đã để lại trên bếp, trong đó là ruột heo, tuy lúc họ về ăn thì nó đã nguội nhưng mùi vị vẫn cực kỳ thơm ngon, hơi dai, giống như có thể lập tức kích thích khẩu vị.
Cũng vì vậy mà vợ chồng họ đã nấu cơm vào lúc nửa đêm để ăn kèm, sau đó còn bị mẹ anh ấy khiển trách một trận.
Khương Chi ngáp một cái, nói: “Em mượn lời chúc mừng của anh vậy.”
Hai ngày nay cô không được ngủ ngon, chất lượng giấc ngủ rất kém.
Giọng nói của Khương Trường Hưng cũng trở nên tò mò: “Mẹ của anh mới trời vừa sáng thì họ đã lên núi đào măng, em cần nhiều măng núi như vậy làm gì?”
Dưới mắt Khương Chi là quầng thâm màu xanh nhạt, cô mệt mỏi nói: “Không có gì, chỉ bán lấy tiền thôi.”
Khương Trường Hưng thấy tinh thần cô không được tốt, có những lời anh ấy muốn nói nhưng đã bị ngăn lại ở cổ họng, anh ấy không phải người không có mắt nhìn, vì vậy lúc này Khương Trường Hưng chỉ im lặng, tăng nhanh tốc độ xe bò, Khương Chi dựa vào trong xe bò, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sau đó cô bị tiếng ồn đánh thức.
Khương Trường Hưng nói: “Đến rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Khương Chi nhìn ngó xung quanh một lúc, hóa ra là họ đã đến trấn Đại Danh rồi, giọng cô hơi khàn, nói: “Đi thôi! Chúng ta đến con đường gần cung tiêu xã.”
Rất nhanh sau đó xe bò đã đi đến con đường phồn hoa gần cung tiêu xã, người đi qua lại trên đường đều là những người đang vội vàng đi làm.
Khương Chi chờ Khương Trường Hưng cột chắc xe bò, sau đó mới đến hỗ trợ cô chuyển thùng inox xuống, đặt ở ven đường. Lúc này cô mới cất giọng rao rất to: “Mọi người đến xem đi! Thịt kho mới ra lò đây! Tai heo, đuôi heo, gan heo, móng heo đây! Thơm ngon vô cùng! Mau đến đây đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-48.html.]
“Thịt kho thịt kho! Hoan nghênh mọi người đến nếm thử! Mua ba cân được tặng nửa cân!”
“Mua ba cân được tặng thêm nửa cân! Thịt kho thơm ngon! Mọi người đừng bỏ lỡ!”
Khương Trường Hưng ngồi xổm ở ven đường, anh ấy nghẹn họng nhìn theo Khương Chi đang rao hàng.
Khi người ta mới bắt đầu buôn bán, có thể nhiệt tình giới thiệu hàng hóa của mình đã là không tệ rồi, ở đâu lại có người không giữ thể diện mà cất cao giọng rao thế nào? Không cảm thấy mất mặt sao? Mất mặt biết bao!
Nghĩ như vậy, Khương Trường Hưng không nhịn được phải dùng hai tay ôm lấy đầu mình, làm bộ như không nhìn thấy.
Khương Chi mặc kệ những chuyện đó, trời đất bao la cũng không bằng kiếm tiền.
Cô không ngại bị mất mặt.
Người đi lại trên đường đều nghe thấy tiếng rao của Khương Chi, họ nhao nhao chen chúc đến.
Có một người trong đám đông hỏi: “Thật sự mua ba cân thịt kho được tặng nửa cân sao?”
Khương Chi cười tủm tỉm nói: “Sao có thể nói bậy được ạ? Mọi người đều có thể nhìn cán cân, tôi đã nói tặng thêm nửa cân thì sẽ tặng thêm nửa cân.”
Một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng, nói: “Vậy được, bán cho tôi ba cân tai heo, mang về làm đồ nhắm cho chồng tôi.”
“Chị gái này mua rất đúng, thịt kho này dùng làm mồi nhắm là thích hợp nhất! Chẳng qua tôi vẫn phải nói rõ trước, giá cả của món thịt kho này không rẻ. Đây, mọi ngươi xem! Giá cả được viết trên này, sau đó muốn mua thì nói với tôi.”
Lúc đang nói chuyện, Khương Chi đã chuẩn bị bảng đen và dựng chúng dựa ở phía trước thùng inox.
Khương Chi đã dùng đủ loại màu sắc viết giá cả lên bản đen bóng, nhìn qua cũng thấy vô cùng mới mẻ, thế nhưng giá tiền vừa đập vào mắt thì mọi người đều xôn xao. Một cân thịt heo tươi chỉ hơn một đồng, thế nhưng giá thịt kho này lại đắt thế này sao?
Người phụ nữ ăn mặc gọn gàng kia ngẩng đầu, cau mày nói: “Cô viết giá tiền này có phải đã sai rồi không?”
“Không sai đâu, đây đã là giá cả bình thường rồi. Trong nước sốt kho thịt của tôi có đến hai mươi mấy loại hương liệu, còn được bổ sung thêm một số dược liệu bổ dưỡng, hương vị thế nào cũng không cần nói. Đây là phần tôi cắt ra cho mọi người thử, mọi người mau nếm thử đi! Nếu thấy ngon, phù hợp với giá cả thì mua, không thích hợp thì nếm thử cũng không sao cả”.
Khương Chi vừa nói vừa bưng một đĩa ruột heo kho đã cắt ra cho mọi người thử.
Mọi người ở đây cũng không sợ bẩn, được ăn thịt thì ai lại quan tâm nhiều như thế?
Ruột heo trong miệng rất dai, mùi thơm là lạ lan tỏa trong khoang miệng, vị ngon này như mở cánh cửa bước vào thế giới mới.
Một người đàn ông lớn tuổi ăn thử, rồi vui cười hớn hở nói: “Tôi rất thích vị này! Nào, bán cho tôi ba cân ruột heo! Có thu phiếu không?”
Khương Chi ngẫm nghĩ nói: “Có thu, phiếu thịt một cân được giảm ba hào.
Tuy tiền trong hệ thống dư dả nhưng cũng sẽ không chống đỡ nổi nếu cô cứ tiếp tục tiêu như thế, hơn nữa cô phải đến xưởng thịt mua thịt, bằng cách này mới có thể che giấu cho việc mình đổi thịt ở thương thành trong hệ thống, vì vậy không thể thiếu phiếu thịt.
Phiếu thịt một cân thì được giảm ba hào, xem như cũng có lời.
Người đàn ông lớn tuổi nói: “Tôi có phiếu thịt”.
Khương Chi gật đầu, cân ruột heo kho và cho vào giấy dai, bao lại sạch sẽ, một giọt dầu cũng không lộ ra ngoài, vừa nhìn đã khiến người ta vừa ý. Khương Chi đưa túi giấy đến, cười híp mắt nói: “Ba cân rưỡi, phiếu thịt ba cân được giảm chín hào, tổng tiền của ngài là ba đồng.”
Người đàn ông lớn tuổi cũng không dông dài, ông ấy vui vẻ trả tiền rồi xách túi giấy đi.
Người phụ nữ ăn mặc gọn gàng xoay xoay đồng hồ trên cổ tay mình, nói: “Cân cho tôi một cân đuôi heo, hai cân tai heo, hai cân ruột heo, cô tặng tôi nửa cân đuôi heo, được không?”
Khương Chi cười nói: “Được! Vì chị mua nhiều nên tôi tặng thêm cho chị một cái cổ vịt kho nữa.”
Người phụ nữ này nghe xong, trên mặt đã ngập ý cười, cô ấy khen ngợi Khương Chi: “Em gái, em rất biết làm ăn.”
Khương Chi cười mà không trả lời, cô nhanh chóng gói thịt đưa cho cô ấy: “Của chị là mười bốn đồng sáu.”
Người phụ nữ trả tiền, rồi cầm túi giấy đi.