Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 478
Cập nhật lúc: 2024-11-20 17:14:33
Lượt xem: 15
“Thôi Tử Tiện, hãy cùng tôi đến Bắc Kinh, trở về an toàn, quên nơi này rồi tìm người phù hợp với anh để kết hôn và sinh con đi.”
“Tôi không yêu anh, cũng sẽ không về với anh, có nói thêm cũng vô ích.”
Khương Chi nói từng câu từng chữ, sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt, lời nói của cô không hề có chút thương xót nào.
Thôi Tử Tiện kiên định nhìn Khương Chi, hai mắt đỏ bừng, giọng nói không nhịn được có vài phần hùng hổ dọa người: “Không yêu tôi? Cô là người trêu chọc tôi trước, Khương Chi, là cô! Tất cả những chuyện này đều do cô!”
Khóe môi Khương Chí hơi cong lên, cô lạnh lùng mỉa mai: “Anh nói thế nào cũng được.”
Cô quay người chuẩn bị rời khỏi sân thượng, nếu như Thôi Tử Tiện đã quyết định không muốn quay về, cô cũng không còn gì để nói.
Đột nhiên, sau lưng có một cơn gió mạnh thổi đến, Thôi Tử Tiện nắm lấy cổ tay cô, kéo cô chạy về phía sân thượng.
Khương Chi khẽ cau mày, cô trở tay nhéo tay Thôi Tử Tiện, cố gắng thoát ra, nhưng anh ấy dùng sức mạnh rất lớn, nhất định muốn kéo cô c.h.ế.t theo mình, cho dù phải nhịn sự đau đớn ở cổ tay thì anh ấy vẫn cứ siết chặt không buông.
Thôi Tử Tiện nghiến răng nghiến lợi, ngón tay gần như như cắm vào trong da thịt Khương Chi: “Theo tôi trở về, mọi chuyện sẽ trở lại như cũ!”
Cơn đau khiến Khương Chi cau mày, ánh mắt dần dần ngập tràn sự lạnh lùng, cô dùng ngón tay ấn vào hai bên mu bàn tay của Thôi Tử Tiện, đá mạnh đôi chân dài của mình vào khuỷu chân của anh ấy, đồng thời dùng sức xoay người, Thôi Tử Tiện lập tức té ngã xuống đất, hai tay bị trói ra sau lưng.
Nhất thời anh ấy không thể cử động, mà hai người bọn họ đã đi đến mép lan can sân thượng.
“Anh thật sự điên rồi.” Sự lạnh lùng lóe lên trong đôi mắt Khương Chi, giọng nói mang theo sự trào phúng.
Cô buông tay rồi quay người rời khỏi sân thượng.
Thôi Tử Tiện quỳ trên mặt đất, mặt cắt không còn giọt máu.
Đôi môi Thôi Tử Tiện run rẩy liên tục, cuối cùng anh ấy lẩm bẩm vài từ mà chỉ bản thân có thể nghe thấy: “Anh chỉ muốn đưa em về mà thôi.”
DTV
. . .
Khương Chi rời khỏi nhà khách, cô nhìn vết đỏ sưng tấy trên cổ tay, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.
Khi cô trở lại nhà xuất bản, Tiểu Ngự đã ngủ dậy rồi.
Sau khi cậu bé nghe Khương Chi nói Cận Phong Sa sẽ sớm được ra tù thì cậu bé vui mừng đến mức thấy răng không thấy mắt, cũng có tâm trạng chơi s.ú.n.g nước Mạnh Lam ở trong sân.
Khương Chi không làm phiền hai người, cô đi vào phòng khách để sắp xếp tất cả những món đồ cổ mà Hồ Vĩnh Chí mang về từ thành phố Thanh, đợi đến khi cô trở về thành phố Thanh sẽ mang theo, mấy món đồ này có thể chống đỡ một khoảng thời gian.
Trong số những thứ này, thứ đáng giá nhất hẳn là cái ly rượu ba chân bằng đồng và cái bình chạm nổi rồng cuộn, hai món đồ này hoàn toàn có thể làm chiêu bài cho cửa hàng, chắc chắn có thể thu hút không ít những nhà sưu tập thực sự.
Những nhà sưu tập này không coi trọng tiền bạc, bọn họ sẵn sàng bỏ ra một khoản tiền lớn để thỏa mãn đam mê sưu tập của mình.
Cô vừa sắp xếp xong đồ cổ, chuẩn bị quay về phòng thì Phó Đông Thăng đến.
Ông ấy cầm sổ sách và két sắt trong tay, bước vào phòng rồi đặt đồ xuống, nhìn Khương Chi, nói thẳng vào vấn đề: “Bà chủ, tôi đến đây để bàn với cô về chuyện mở nhà xuất bản ở thành phố Thanh, không biết cô đã có chỗ nào thích hợp chưa?”
Khương Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đại khái cũng có chút ý tưởng, hai ngày nữa tôi sẽ đến thành phố Thanh, ông đi chung với tôi đi.”
Đương nhiên Phó Đông Thăng đồng ý, chuyện có thể mở nhà xuất bản thành phố Thanh, bắt đầu công việc kinh doanh mới quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Hai người trò chuyện một lúc, Phó Đông Thăng nói: “Bà chủ, sau này tôi có thể ở lại thành phố Thanh luôn không? Tôi sẽ dẫn vợ con theo, nhất định sẽ không làm trễ nãi công việc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-478.html.]
Khương Chi nhìn ông ấy một cái, không nói lời nào, sau đó cô cụp mắt nhìn vào sổ sách và lợi nhuận gần đây: “Sao ông lại muốn đến thành phố Thanh?”
“Thành phố Thanh đang phát triển trở lại, cho nên chúng ta chắc chắn phải bỏ ra không ít tinh lực, nếu như tôi chạy đi chạy lại, sợ rằng sẽ lãng phí thời gian, hơn nữa, mọi người đều muốn chạy đến nơi lớn hơn, không có người nào muốn ở thị trấn này mãi, tôi cũng vậy.”
Phó Đông Thăng không hề che giấu bản tính thích chinh phục và mục đích của mình, nói chuyện vô cùng thẳng thắn.
Khương Chi lặng lẽ nhìn ông ấy một lúc rồi nói: “Tôi cho ông thời gian một tháng, chỉ cần lợi nhuận ông tạo ra có thể cao hơn lợi nhuận của Nhà xuất bản trấn Đại Danh 20% thì tôi sẽ để ông ở lại thành phố Thanh.”
Lợi nhuận của nhà xuất bản ở trấn Đại Danh đã đạt đến mức bão hòa rồi, cho dù không có Phó Đông Thăng thì vẫn có thể phát triển ổn định, sau này để ông ấy tọa trấn ở thành phố Thanh cũng là một lựa chọn không tồi.
Phó Đông Thăng nhanh chóng tính toán trong lòng rồi trịnh trọng gật đầu: “Tôi nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của bà chủ!”
Khương Chi nói với Phó Đông Thăng về kế hoạch của Nhà xuất bản ở thành phố Thanh, rời mới để ông ấy về.
Người vừa rời đi, Khương Chi liền giơ tay xoa xoa thái dương, từ khi rời khỏi Bắc kinh, cô luôn phải làm việc liên tục, công việc lại rối ren phức tạp, cơ thể không chịu nổi, cho nên cô có chút mệt mỏi.
Cô dựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiểu Ngự dựa vào cạnh cửa quan sát, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
Cậu bé đặt s.ú.n.g nước xuống, ngồi trên bậc đá cạnh cửa, cả người có chút rầu rĩ không vui.trong lòng hơi ủ rũ.
Mạnh Lam thấy Tiểu Ngự không nói gì thì anh ấy cũng không chơi s.ú.n.g nước nữa, anh ấy khó hiểu gãi đầu rồi đi đến ngồi cạnh Tiểu Ngự, cũng không lên tiếng hỏi, hai người chỉ ngồi yên lặng như vậy.
Tiểu Ngự quay đầu nhìn Mạnh Lam, tò mò hỏi: “Chú Mạnh, chú là. . . Chú là cấp dưới của cha cháu à? Giống như kiểu cấp dưới trong phim điện ảnh, vẫn luôn đi theo sau lưng ông ấy, chuyện xấu nào cũng bắt chú làm phải không?”
Khóe môi Mạnh Lam hiếm khi giật giật, anh ấy không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Im lặng hồi lâu, Tiểu Ngự xua tay: “Thôi vậy, hỏi cũng như không hỏi.”
Câu bé lại thay đổi tư thế, dùng một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Mạnh Lam: “Chú Mạnh, chú nói xem, mẹ cháu có tốt không?”
Bà chủ có tốt không?
Mạnh Lam nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu: “Tốt.”
Mạnh Lam cảm thấy từ khi có bà chủ, cuộc sống của anh ấy trở nên có nhiều màu sắc hơn, ông chủ của bọn họ cũng thay đổi, trở thành một người biết cười, cũng có tình người hơn, ông chủ như vậy tốt hơn trước rất nhiều.
Điều quan trọng nhất là tay nghề nấu nướng của bà chủ thật sự quá tốt rồi! !
Nghĩ đến đây, Mạnh Lam không nhịn được mà l.i.ế.m môi, trời đã tối, anh ấy lại đói bụng.
Tiểu Ngự đặt cằm lên trên hai đầu gối khép lại, có chút rầu rĩ mà nói: “Cháu cảm thấy mình đã làm sai rất nhiều chuyện, khiến mẹ ngày nào cũng phải lo lắng cho cháu, lại còn phải giúp cháu cứu lão Cận. . . Bà ấy mệt mỏi quá rồi.”
Mạnh Lam quay đầu liếc nhìn Tiểu Ngự một cái, anh ấy không biết nên nói cái gì.
Mạnh Lam chưa từng nuôi con, cũng không biết cảm giác khi nuôi con là thế nào, cho nên không thể cảm thông với lời nói của Tiểu Ngự, nhưng nghĩ đến Khương Chi chạy đến chạy lui vì Cận Phong Sa, anh ấy vẫn đồng ý nói: “Bà chủ mệt quá rồi.”
Anh ấy cảm thấy bà chủ không nên lãng phí thời gian cho người đàn ông khác.
Tiểu Ngự cúi đầu thấp hơn, cảm thấy uể oải.
Cậu bé cũng không muốn như vậy, nhưng khi vừa gặp phải chuyện lão Cận, cậu bé lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, lúc trước cậu bé suýt nữa đã c.h.ế.t rồi, nếu không phải lão Cận đưa cậu bé về nhà thì cậu bé thật sự đã c.h.ế.t vì đói và lạnh cóng rồi.