Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 460
Cập nhật lúc: 2024-11-20 07:35:30
Lượt xem: 18
Khương Đinh Hương khác với Giang Noãn Xuân, cô ta chỉ có một mình, không có chồng cũng không có con cái, lại có khuôn mặt xinh đẹp tú lệ trời sinh, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích, cho nên Khương Đinh Hương vừa đến nhà họ Bạch đã lập tức trở thành người được tất cả mọi người yêu quý.
So sánh hai người, Giang Noãn Xuân liền cảm thấy oán hận trong lòng.
Cô ta cũng không nhàn rỗi, lén lút xúi giục anh họ Bạch La Lâm, bảo anh ta tìm một gia đình tốt để gả Khương Đinh Hương, nói không chừng có thể có được một mối hôn sự tốt, đến lúc đó anh ta ra ngoài uống rượu với người khác thì có ai mà không cho anh ta ba phần mặt mũi?
Nói đến đây, thì không thể không nói đến người đàn ông tên Bạch La Lâm này.
Bạch La Lâm là con trai duy nhất của anh trai Bạch Hương Chi, đáng tiếc từ nhỏ anh ta đã được nuôi dạy vô cùng hư vinh, khi lớn lên, anh ta cũng kết giao với nhiều người có bối cảnh gia đình, bưng trà rót nước làm tiểu đệ, chỉ vì muốn bước vào giới thượng lưu.
Đáng tiếc, mặc dù nhà họ Bạch cũng có chút tiền của nhưng chung quy vẫn không thể lên được mặt bàn.
Bạch La Lâm vẫn luôn mong muốn được ngồi ngang hàng với đám con cháu của những gia đình giàu có, sau khi nghe Giang Noãn Xuân nói xong thì anh ta lại nhìn Khương Đinh Hương xinh đẹp cảm thấy kế hoạch này có thể thực hiện được, cho nên anh ta lập tức lên kế hoạch, dẫn Khương Đinh Hương đến gặp một nhóm thanh niên giàu có ăn chơi.
Không nói đến chuyện dung mạo của Khương Đinh Hương xinh đẹp như thế nào, nhưng có lẽ bởi vì cô ta đã trải qua quá nhiều chuyện, nên trên người có cảm giác chán ghét thế tục nhưng lại nỗ lực vùng vẫy đầy mâu thuẫn, loại khí chất này rất khác biệt, lập tức lọt vào mắt xanh của một tên nhà giàu.
Đáng tiếc, tên nhà giàu đó đã kết hôn cách đó không lâu.
Bạch La Lâm do dự một chút, nhưng đối phương có địa vị quá cao, anh ta cũng không dám nói những lời từ chối, cho nên liền mặc kệ để tên nhà giàu kia đến quấy rầy Khương Đinh Hương, lúc đầu tên nhà giàu còn duy trì phong thái lịch sự, nhưng gần đây anh ta càng ngày càng quá đáng, hận không thể chuyển đến nhà họ Bạch ở.
Còn không phải sao, hai ngày trước, không biết ai đã đánh tên nhà giàu kia bị thương phải nhập viện, anh ta la hét bắt Khương Đinh Hương đến chăm sóc mình, nếu như cô ta không đến, vậy thì anh ta sẽ xử lý nhà họ Bạch giống như nhà họ Giang lúc trước vậy!
Nhắc đến nhà họ Giang, không ai quen thuộc hơn Giang Noãn Xuân.
DTV
Lúc này Giang Noãn Xuân mới ý thức được, thì ra cô ta đi một vòng, thì lại chọc đến Dương Thành Nam, tên ăn chơi của nhà họ Dương kia.
Giang Noãn Xuân không biết nên khóc hay hận, cô ta lại dẫn mấy đứa nhỏ bỏ chạy trong đêm, bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, còn nhà họ Bạch thì rõ ràng muốn đẩy Khương Đinh Hương ra ngoài để bảo vệ chính mình.
Bạch Hương Chi nói xong, bà ta khóc đến nỗi nước mắt đầy mặt: “Con gái, con nói Đinh Hương, Đinh Hương phải làm sao đây?”
“Con quen biết sở trưởng của sở cảnh sát mà, hay là con nhờ ông ấy giúp con bé đi? Đời này Đinh Hương đã sống quá khổ rồi, sao con bé có thể trở thành tình... Tình nhân của một người có tiền nào đó chứ?” Bạch Hương Chi nhìn Khương Chi, thấy sắc mặt cô hơi lạnh thì giọng nói cũng dần dần trở nên yếu ớt.
Bà ta biết rằng mình không có mặt mũi nào để nói ra lời này, nhưng bà ta thực sự không còn cách nào khác.
Nếu không còn lựa chọn nào khác, bà ta cũng không thể ở lại nhà họ Bạch nữa, nói không chừng còn đắc tội với người nhà họ Dương nào đó, bà ta cũng từng nghe chuyện của nhà họ Giang rồi, kết cục như vậy nào chỉ có thể dùng từ thê thảm để hình dung?
Nếu bà ta cũng có kết cục như vậy, thà ngay từ đầu đừng đến thành phố Thanh còn hơn!
“Dương Thành Nam. . .” Khương Chí thấp giọng lẩm bẩm, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ, tên thiếu gia của nhà họ Dương đúng thật sự là không quên thể hiện cảm giác tồn tại của mình mọi lúc, chỗ nào chuyện gì cũng không thiếu người này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-460.html.]
“Đúng đúng đúng, chính là Dương Thành Nam, con gái, con. . . biết anh ta à?” Bạch Hương Chi nhìn Khương Chi với vẻ mặt tràn đầy hy vọng.
Bây giờ Giang Noãn Xuân cũng bỏ chạy rồi, bà ta cũng đã rời khỏi thôn Khương gia, chỉ còn lại Khương Đinh Hương ở bên cạnh bà ta, nếu như Khương Đinh Hương cũng không còn, vậy thì bà ta phải làm sao đây?
Đôi mắt Khương Chi hơi lóe lên, giống như đang suy nghĩ gì mà nói: “Nhà họ Dương rất giàu có, Khương Đinh Hương không bằng lòng à?”
Theo lý mà nói, Khương Đinh Hương là người biết bản thân muốn gì, lúc đầu cô ta ở thể hẹn hò với Mẫn Tử Nghi, rồi lại chia tay anh ta sau khi nhà họ Mẫn xuống dốc, chuyện này cho thấy người phụ nữ này có sự tàn nhẫn ở trong xương cốt.
Cô ta cầu xin cô, rời khỏi thôn Khương gia, là vì cô ta không muốn bị mắc kẹt trong thôn suốt quãng đời còn lại.
Bây giờ có một đại thụ che trời để cô ta bám vào, sao cô ta lại giống như trở thành một người khác vậy?
Môi Bạch Hương Chi mấp máy, sắc mặt hơi khó nhìn.
Đây cũng là chỗ bà ta cảm thấy lạ nhất, mặc dù l.à.m t.ì.n.h nhân của người ta, nhưng nhà họ Dương có thể giống với những nhà bình thường sao? Nếu thật sự có thể bám vào nhà họ Dương, vậy thì đời này bọn họ hoàn toàn không cần phải phấn đấu nữa, hai mẹ con bà ta có thể rời khỏi nhà họ Bạch, sống tự lập!
Bà ta cũng không hiểu vì sao Khương Đinh Hương lại muốn từ chối một chuyện tốt đến như vậy!
Đúng vậy, Khương Đinh Hương đã từ chối, hơn nữa thái độ còn rất quả quyết, nói rằng nếu phải tình nhân của người khác, con bé thà đi c.h.ế.t còn hơn!
Bà ta thật sự không nghĩ ra, cọng dây thần kinh nào của Khương Đinh Hương có vấn đề, cơ hội tốt mà bám vào người có bối cảnh gia thế tốt như vậy, vì sao lại không đồng ý chứ? Nhưng bà ta thực sự không thể nào nhìn cô “con gái duy nhất” của mình đi tìm cái chết!
Bạch Hương Chi thở dài, gật đầu nói: “Con gái, bây giờ chỉ có con mới có khả năng giúp được Đinh Hương.” Dứt lời, sắc mặt bà ta thay đổi, chần chờ một lát mới nói: “Nếu con có thể thuyết phục con bé… Vậy cũng được.”
Khương Chi hơi ngừng lại, sau đó cô cảm thấy tức cười.
Bà ta đến đây để tìm cô hỗ trợ sao? Rõ ràng là muốn cô đến làm thuyết khách, tốt nhất là có thể thuyết phục được Khương Đinh Hương thuận theo số mệnh mà làm vợ bé của Dương Thành Nam, nhờ đó người làm mẹ như bà ta cũng được hưởng cuộc sống giàu sang.
Con người của Bạch Hương Chi lúc này hoàn toàn không còn là người đã từng lương thiện cho Tiểu Qua một nắm cơm nữa rồi.
Khương Chi khẽ mím môi, thờ ơ nhìn bà ta, nói: “Đi! Đi một chuyến đến nhà họ Bạch vậy?”
Bạch Hương Chi vui vẻ, vội vã trả lời: “Ừ, ừ.”
Bà ta đi theo Khương Chi lên xe, vừa ngồi vào xe thì ánh mắt khẽ run lên, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên ghế ngồi, trong mắt bà ta lộ rõ vẻ hâm mộ, trong lòng cũng âm thầm hối hận, nếu biết trước sẽ thế này thì bà ta không nên đuổi đứa con gái này ra khỏi nhà, nếu không bây giờ Khương Chi được hưởng cuộc sống giàu sang, sung sướng thế này thì bà ta cũng được hưởng một phần, không phải sao?
Thế nhưng hối hận thì hối hận, bà ta cũng biết Khương Chi của bây giờ đã không còn dễ trêu vào nữa nên không dám mở miệng nói ra bất kỳ yêu cầu gì, tuy nhiên trong lòng vẫn mong chờ có thể hòa hoãn lại mối quan hệ “mẹ con” với Khương Chi.
Trên đường đi, bà ta líu lo, nói chuyện không ngừng với Khương Chi nhưng Khương Chi không phản ứng, bầu không khó trở nên lạnh lẽo, cứng ngắc đến đáng sợ.
Bạch Hương Chi cũng không để ý đến thái độ của Khương Chi. Xe chạy thẳng một đường đến nhà họ Bạch.