Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-11-15 02:31:23
Lượt xem: 58
Mấy người vào rạp chiếu phim, thông qua sự giới thiệu của An Thiên Tứ được biết, ngoài sảnh phía nam của rạp chiếu phim này tổng cộng có ba tầng, cửa đại sảnh tầng một dẫn đến khán phòng, hai bên hông có hai cầu thang dẫn tới đại sảnh tầng hai, vào tòa nhà chính, tầng ba chính là phòng chiếu phim.
An Thiên Tứ còn nhớ lời nói đã từng nói với Tiểu Qua nên đã tìm người mua được một túi bắp rang ở cửa hông của rạp chiếu phim.
Khương Chi không thấy mấy người Thi Nam Châu, cũng không cố đi tìm.
Bọn họ không dừng lại, tự mua vé cho hai vợ chồng Khương Trường Hưng sau đó thông qua kiểm vé rồi đi thẳng lên phòng chiếu phim tầng ba.
Tiểu Qua nhìn thấy phòng chiếu phim to như vậy, không khỏi ngạc nhiên kêu lên: “Oa, chỗ này thật lớn!”
Khương Trường Hưng và Điền Lệ là lần đầu tiên đến rạp chiếu phim, hai người cũng không khỏi cảm thấy giật mình vì quy mô của nơi này.
Khương Chi cũng âm thầm gật đầu, thoạt nhìn chỗ này có thể chứa hơn một ngàn người.
An Thiên Tứ cười nói: “Ở đây có 31 hàng ghế, 10 hàng ghế trên lầu, có thể chứa được nhiều nhất là trên 1300 người”.
Khóe miệng Khương Chi giật giật, đúng là cô chưa từng thấy một bộ phim lớn nào mà có hơn một ngàn người cùng xem.
“Vé của chúng ta không ở cùng một chỗ, vậy chia nhau tìm chỗ ngồi đi, đợi sau khi kết thúc thì tập hợp ở cửa rạp chiếu phim.”
Khương Chi nhìn số ngồi trên vé, cô và Tiểu Qua tuy là không gần sát nhau nhưng khoảng cách cũng không xa, một cái là số 1 hàng 19, một cái là số 3 hàng 19, An Thiên Tứ là số 6 hàng 25, hai vợ chồng Khương Trường Hưng lại càng xa về phía sau.
Sau khi mọi người chia ra, Khương Chi dẫn theo Tiểu Qua tìm được chỗ ngồi.
Chỗ đó, Thi Nam Châu, Cố Tuyển và Thi Liên Chu đã ngồi sẵn, bọn họ là sáu chỗ ngồi liền nhau cùng một hàng!
Khương Chi day day mi mắt kinh hoàng, lại kéo khăn quàng cổ lên trên, chỉ để lộ ra một đôi mắt, mới chầm chậm đi tới.
Thi Nam Châu vừa thấy Tiểu Qua đến đã vui vẻ nói: “Đản Tử! Em tới rồi!”
Tiểu Qua được gặp lại cô bé, cũng rất vui mừng, nhưng vẫn nhắc nhở nói: “Chị Xuân Xuân, hiện giờ em không còn tên là Đản Tử, mẹ đã đăng ký hộ khẩu cho em, hiện giờ em tên là Khương Nam Qua, chị có thể gọi em là Tiểu Qua!”
Thi Nam Châu hơi kinh ngạc, cười nói: “Chúng ta vẫn còn rất có duyên đấy, hiện giờ chị tên là Thi Nam Châu, em tên là Khương Nam Qua, tên chúng ta đều có chữ Nam.”
Tuy rằng kết quả giám định của cô bé vẫn chưa có, nhưng về cơ bản thân phận đã được xác định, cô bé cũng từ Khương Xuân trở thành Thi Nam Châu.
Cô bé thích cái tên Thi Nam Châu này, cô bé nhớ mang máng khi còn nhỏ có người gọi cô bé là Châu Châu.
Khương Chi nghe hai người này nói chuyện với nhau thì không nhịn được rụt cổ lại.
Quả nhiên, cô phát hiện một ánh mắt lạnh lùng liếc tới.
DTV
Ở đó, Thi Liên Chu đang ngồi vắt chân, lối đi nhỏ hẹp có chút chật chội, anh đang ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, ngón tay đẹp gõ nhẹ lên chiếc ghế dựa, phát ra âm thanh giòn tan, như đang gõ vào trái tim cô.
Thi Nam Châu cười nói: “Dì Chi Tử, mọi người mau ngồi xuống.”
Khương Chi rầu rĩ gật đầu, nhưng vừa thấy chỗ ngồi thì khóe môi lại căng cứng.
Cách sắp xếp chỗ ngồi này thật khiến cô đau đầu, tổng cộng sáu vị trí, Cố Tuyển không hề nghi ngờ ngồi chung với Thi Nam Châu, Thi Liên Chu lại không theo sắp xếp thông thường, ngồi ở phía ngoài bên hông, cách Thi Nam Châu hai chỗ.
Cách ra hai chỗ đương nhiên một chỗ dành cho Tiểu Qua, dù sao Tiểu Qua cũng là được Thi Nam Châu mời nên sẽ ngồi kế bên cô bé, vậy cô là mẹ của Tiểu Qua, lại phải ngồi cùng với anh.
Cứ như vậy, cô phải ngồi ở bên cạnh Thi Liên Chu!
Tiểu Qua đã ngồi xuống.
Thi Nam Châu ngẩng đầu nhìn Khương Chi, thúc giục: “Dì Chi Tử, dì sao vậy? Mau ngồi xuống đi? Phim sắp bắt đầu rồi.”
Khương Chi trả lời qua loa một câu, cắn răng ngồi xuống bên cạnh Thi Liên Chu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-46.html.]
Thi Liên Chu đã dời ánh mắt đi, nhưng tuy là như vậy nhưng cô vẫn bị áp lực rất lớn.
Vào lúc này tiếng nói dễ nghe của một người phụ nữ vang lên, xem như là giảm bớt áp lực cho cô: “Chào chị, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Trương Nhân, nghe a Tuyển nói miệng vết thương trên đầu cô là do ba tôi băng bó.”
Khương Chi nghiêng đầu nhìn lại, lướt qua sườn mặt xinh đẹp của Thi Liên Chu, dừng lại trên người người phụ nữ đang ngồi ở ngoài cùng bên hông.
Trông cô ta khoảng chừng 24-25 tuổi, đội khăn choàng tóc ngắn, mặc áo khoác màu vàng nhạt, váy lửng và giày trắng, dáng vẻ thanh tú, trên mặt còn trang điểm nhẹ, xinh đẹp đến mức làm người trước mắt sáng lên.
Khương Chi hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người của thập niên 80 ăn mặc đẹp như vậy.
Cách ăn mặc của Trương Nhân vô cùng thời thượng giống phương tây, ngồi ở đây, có không ít thanh niên tới xem phim liên tục quay đầu, đều bị cô ta hấp dẫn, tin rằng nếu không phải do Thi Liên Chu trông không dễ đối phó thì sớm đã có người tới kết bạn với cô ta rồi.
Khương Chi không dấu vết liếc nhìn Thi Liên Chu, trong lòng hơi sáng tỏ, cười nói: “Chào cô, Khương Chi.”
Cô dừng một chút, lại nghĩ tới tên của nguyên chủ, nói tiếp: “Cô cũng có thể gọi tôi là Chi Tử.”
Trương Nhân cười gật đầu đồng ý, giơ tay nhấc chân đều rất có khí chất.
Lúc này, máy chiếu phim có tiếng động, bộ phim đã bắt đầu.
Khương Chi thu lại tâm trí, nghiêm túc thưởng thức bộ phim này.
Bộ phim《 chiến loạn 》 này, như lời An Thiên Tứ nói, nói về cuộc giao chiến của quân phiệt, mở đầu bộ phim, dùng phương thức ảnh hoạt hình để khắc họa bối cảnh, sau đó lại chia thành màn thứ nhất, màn thứ hai, từng bước hé lộ tình tiết.
Theo nhìn nhận của cô, hiệu ứng quay phim rất tốt.
Ví dụ như màn thứ hai, đốc quân xét xử một vụ án chị dâu em chồng bỏ trốn.
Lúc này lại không khắt khe như đời sau, cảnh quay rất chừng mực, kỹ thuật diễn của nữ diễn viên tên là Cao Nhất Cầm cũng rất tốt, dáng vẻ vô cùng quyến rũ, những cảnh quay chỉ lộ một nửa, nhưng hiệu quả diễn xuất của cô lại rất phù hợp.
Đáng tiếc cốt truyện quá rời rạc, không đủ mạch lạc, không nhìn thấy được khắc họa hoàn chỉnh cho nhân vật, cũng không nắm được tính cách đặc trưng của vai diễn, mưa b.o.m bão đạn, bóng dáng của diễn viên nhỏ như kiến, cảnh ném b.o.m rất hùng vĩ, nhưng không có chi tiết gì.
Khương Chi xem thì không khỏi lắc đầu.
Cô cũng biết, đối với thập niên 80 mà nói, bộ phim điện ảnh này xem như là một bộ rất đắt khách.
“Cô cảm thấy quay không tốt sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Thi Liên Chu vang lên, dọa Khương Chi giật mình.
Cô ho nhẹ một tiếng, nghĩ đối phương bụng dạ nhỏ mọn, khách sáo nói: “Bộ phim khá hay, nhất định sẽ thành công”.
Thi Liên Chu không bị cô dỗ dành, đôi mắt phượng hẹp dài liếc cô, nheo mắt, ý cười không đến được đáy mắt.
Khóe miệng Khương Chi giật giật, đúng chân chó đổi giọng: “Cái đó, tôi cảm thấy bộ phim này khá tốt, nhưng mà không nắm được đặc tả của nhân vật, có đôi khi một ánh mắt có thể gánh cả một bộ phim. Với lại phô bày quá nhiều, không để cho người xem tự dẫn dắt cảm xúc.”
“Nói ví dụ câu chuyện ‘phá tam môn’, về mặt tự sự có thể chuyên nghiệp hơn nữa, ở phần kết cục tốt nhất là tình cảm của nhân vật nên phát triển khớp với tình tiết của cốt truyện, vậy vừa thể hiện sự thích nghi của bản thân trước hiện thực của thời đại mà còn bộc lộ cảm xúc lý tưởng sống của nhân vật.”
“……”
Khương Chi nói huyên thuyên quên mất người ngồi bên cạnh là Thi Liên Chu, bày tỏ toàn bộ cảm xúc của bản thân sau khi xem xong.
Đương nhiên, góc nhìn của cô xuất phát từ góc nhìn của một người hiện đại, tự nhiên yêu cầu sẽ cao hơn, đối với người thời đại này mà nói, bộ 《 chiến loạn 》này tuyệt đối được xem là một bộ phim xuất sắc.
Lúc ban đầu Thi Liên Chu củng chỉ tùy tiện nghe thử, nhưng sau đó, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Anh phát hiện chi tiết mà đối phương đề cập quả thực có vấn đề, nếu có thể cải thiện thì chất lượng của bộ phim sẽ tốt hơn, cô có đề cập tới một vài phương thức quay phim mà anh cũng chưa từng nghe thấy, nhưng đi sâu vào trong lại cảm thấy vô cùng hợp lý và tiến bộ.
Nghĩ tới đây, Thi Liên Chu dùng ánh mắt khác nhìn về phía Khương Chi, không phải là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, mà là sự tìm tòi nghiên cứu, suy nghĩ sâu xa, nghi ngờ, anh cũng không cảm thấy ánh mắt này hơi quá giới hạn đối với một người phụ nữ thôn quê bình thường.