Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 437
Cập nhật lúc: 2024-11-20 07:34:49
Lượt xem: 17
Nghe được những lời này, vẻ mặt của Trần Cẩm nháy mắt trở nên hoảng hốt.
Người đẹp, ai mà không thích chứ?
Cô ta nhớ năm đó, Ân Đình cũng từng nói như vậy với cô ta, chẳng qua người đẹp lúc đó không phải Khương Chi mà là cô ta.
Nghĩ đến đây, Trần Cẩm liền nở nụ cười tự giễu.
Ân Đình giơ tay xoa xoa khuôn mặt của Trần Cẩm, l.i.ế.m môi nói: “Ngày mai Khương Chi chắc chắn sẽ còn đến Phan Gia Viên, cô cũng đi đi, nhất định phải để cô ta thấy thương hại cô, tốt nhất là nên buông lòng đề phòng với cô, nếu như cô ta có thể mời cô làm cố vấn cho cửa hàng đồ cổ của mình thì càng tốt hơn.”
Trần Cẩm nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói: “Nếu anh đã có người yêu thích mới, vậy đợi sau khi anh thành công rồi, có thể thả tôi đi không?”
Ân Đình hơi nhếch môi, đưa tay muốn chạm vào mặt của Trần Cẩm, nhưng Trần Cẩm lại co rúm lại, lùi lại một bước.
Sắc mặt của Ân Đình trở nên lạnh lùng, tát vào mặt Trần Cẩm một cái, khiến mặt cô ta bị lệch sang một bên, gằn giọng nói: “Muốn rời đi à? Trừ khi tôi chết!”
Sắc mặt của Trần Cẩm trong phút chốc trở nên xám xịt như tro tàn.
……
Sáng sớm hôm sau.
Sở Khác mang theo tâm tình kích động đi đến Vịnh Lâm Phong, anh ấy lập tức nín thở khi nhìn thấy kho thuốc được sắp xếp gọn gàng trước mắt.
Anh ấy sinh ra trong một gia đình có truyền thống y học lâu đời, có bẩm sinh yêu thích với các loại dược phẩm, vừa nhìn kho thuốc tràn đầy, với những loại thuốc mà anh ấy chưa bao giờ thấy kia, cả người không khỏi hưng phấn xoay quanh, đôi mắt cũng nheo lại.
Khương Chi cũng không làm phiền Thi Liên Chu và Sở Khác, dẫn theo Hồ Vĩnh Chi sáng sớm đã đến đây đi Phan Gia Viên, đi theo cô, còn có Mạnh Lam, người vừa vội vã trở về từ Hồng Kông.
Không có gì bất ngờ, khi họ ở bên ngoài của Phan Gia Viên, lại tình cờ gặp được Trần Cẩm cố ý đến đợi ở đây.
Tối hôm qua Trần Cẩm vừa ăn một trận đòn roi, hôm nay tính cách lại vẫn ôn hòa đến lạ thường: “Cô Khương, chúng ta cũng coi như là người quen cũ, không biết tôi có thể gọi cô là A Chi, cô cũng có thể gọi tôi một tiếng chị Trần không?”
Khương Chi im lặng nhìn cô ta một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười nhẹ, bình tĩnh nói: “Chị Trần.”
Bọn họ muốn tiếp cận cô, thật trùng hợp, cô cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Trần Cẩm.
Cô đã từng nói rồi, không sợ trộm cướp chỉ sợ bị trộm nhớ mong, nếu Trần Cẩm và Ân Đình đã quyết tâm muốn ra tay với cô, vậy thì cô cũng không thể để hai người đó thất vọng được, tất nhiên, nếu có thể thuyết phục được Trần Cẩm đứng ra tố cáo Ân Đình, vậy cũng coi như một chuyện tốt.
Trần Cẩm hơi khựng lại một chút, sau lại giả cười gọi: “A Chi.”
Không hiểu sao, trong lòng cô ta lại có một dự cảm không tốt, luôn cảm thấy với tính tình của Khương Chi, không nên có phản ứng như vậy.
“Chị Trần cũng muốn đi tham quan Phan Gia Viên sao? Cùng đi chứ?” Khương Chi hoàn toàn không hề quan tâm đến ý nghĩ trong lòng của Trần Cẩm, cười haha, đưa ra lời mời giống như mong muốn của cô ta.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Trần Cẩm càng thêm mãnh liệt hơn.
Sau khi vào Phan Gia Viên, Khương Chi bắt đầu dạo qua từng quầy hàng một ở đây.
Cô trông rất xinh đẹp, khiến người ta nhìn khó mà quên được, hơn nữa hôm qua cô còn dẫn theo Hồ Vĩnh Chí đi tiêu xài rất nhiều tiền ở đây, hôm nay các chủ quán ở Phan Gia Viên nhìn thấy Khương chi lại đến, tất cả bọn họ đều dùng đủ loại thủ đoạn, cố gắng hết sức để giới thiệu các mặt hàng trong gian hàng của mình.
Khương Chi cũng không rảnh rỗi, nhìn thấy món đồ cổ thích hợp đều sẽ bỏ tiền ra mua, thỉnh thoảng còn cùng Trần Cẩm nói mấy câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-437.html.]
“Em muốn mở cửa hàng kinh doanh phải không?” Hôm nay Trần Cẩm tỏ ra rất hòa nhã, khi nói chuyện đều mang theo ý cười, sợ đắc tội với Khương Chi, khiến cô không cho cô ta đi theo.
Trần Cẩm lăn lộn trong xã hội nhiều năm, muốn lấy lòng một người cũng không khó.
Khương Chi liếc nhìn Trần Cẩm một cái, mỉm cười, cũng không phủ nhận.
DTV
Hai mắt Trần Cẩm hơi lóe lên, nhẹ giọng nói: “Chị sợ việc kinh doanh đồ cổ ở đại lục cũng không dễ làm, nếu như em thật sự muốn kiếm tiền từ ngành này, chỉ e em phải đến Hồng Kông một chuyến.”
“Ồ?” Khương Chi hơi nhướng mày, lộ ra vẻ mặt hứng thú, muốn nghe chi tiết hơn.
Cả người Trần Cẩm cực kỳ sảng khoái, cười nói: “Nền kinh tế của đại lục có chút suy thoái, mỗi hộ gia đình gần như không đủ để ăn no mặc ấm, làm sao có thể so sánh được với sự thịnh vượng và phồn hoa của Hồng Kông chứ? Doanh nhân giàu có ở Hồng Kông đều rất thích sưu tầm những thứ này, dựa vào ánh mắt của em, nếu muốn kinh doanh ngành đồ cổ này cũng không khó.”
Cô ta đi cùng Khương Chi dạo qua các quầy hàng đó, có chút đồ vật ngay cả cô ta cũng không phân biệt được thật hay giả, nhưng cô gái này lại rất chắc chắn, nếu như những kiến thức như vậy không phải do được bồi dưỡng từ nhỏ, vậy thì thật sự chỉ có coi đó như là phần thưởng ông trời ban cho.
Mặc dù những lời này của cô ta mang theo mục đích dụ dỗ, nhưng không thể phủ nhận rằng nếu Khương Chi đồng ý đến Hồng Kông để kinh doanh đồ cổ, thì sau này chắc chắn có thể phát triển rất tốt, cũng có thể chiếm được một vị trí trong giới doanh nhân của Hồng Kông.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết của việc này là cô gái này không bị Ân Đình để ý đến, nếu không, cho dù có tài đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể dựa vào thân thể của mình để lấy lòng đàn ông, giống như cô ta vậy.
Nghĩ đến đây, trong mắt của Trần Cẩm hiện lên vẻ bi thương và tự giễu.
Khương Chi chỉ mỉm cười không nói gì.
Trần Cẩm cũng không tiếp tục nhắc đến chủ đề này nữa, có một số câu nói, nói quá nhiều cũng không tốt.
Bọn họ vẫn luôn đi dạo đến tận lúc mặt trời lên cao, Trần Cẩm mới chủ động đề nghị nói: “A Chi, em cũng mua rất nhiều đồ rồi, nên đi nghỉ ngơi một chút, nể mặt chị, cùng nhau đi ăn cơm nhé?”
“Được chứ.” Khương Chi gật đầu, dặn dò Hồ Vĩnh Chí quay về Lâm Phong Loan trước, còn Mạnh Lam vẫn tiếp tục đi theo cô.
Trần Cẩm sợ Khương Chi nghi ngờ, cho nên cố ý chọn một nhà hàng ồn ào náo nhiệt.
“Chị nghe nói cơm chiên hải sản ở đây rất ngon, nhưng mà chị mới đến Bắc Kinh, chưa có thời gian đến đây thưởng thức, hôm nay thật sự rất trùng hợp, có thể cùng A Chi cùng nhau ăn cơm trưa.” Trần Cẩm mỉm cười ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn Mạnh Lam hỏi: “Cậu có muốn ngồi xuống ăn luôn không?”
Mạnh Lam không nói gì, đứng sau lưng Khương Chi, như một vị thần giữ cửa mặt lạnh lùng.
Trần Cẩm xấu hổ cười.
Khương Chi cũng không nói gì, vươn tay xoa xoa tách trà, có chút suy tư nhìn tay của Trần Cẩm.
Trên mu bàn tay của cô ta có một vết bầm xanh tím, nhìn một cái liền biết là một vết thương mới.
Ánh mắt của Khương Chi quá mức trong suốt, giống như một tấm gương, phản chiếu ra toàn bộ sự bất kham của Trần Cẩm, khiến toàn thân cô ta cảm thấy căng thẳng, Trần Cẩm không nhịn được giấu tay xuống bàn, lơ đãng nói: “A Chi, em muốn ăn gì thứ cứ gọi đi.”
Khương Chi khẽ mỉm cười, cũng không hề khách sáo, cô mở miệng liền chọn tất cả món ăn đặc trưng của cửa hàng này.
Trong lúc đợi đồ ăn được bưng lên, Khương Chi lại bắt đầu không hề có chút lo lắng nói lời khách sáo: “Chị Trần, em nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau ở Hồng Kông, chị hình như đang bán đồ cổ ở chợ đêm thì phải, tại sao vậy?”
Trần Cẩm sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, sắc mặt cũng không khó coi như lúc nãy nói: “Tại sao à? Đúng vậy, đường đường là bà hai của nhà họ Hoắc, lại giả dạng thành cô gái đi bán đồ cổ ở chợ đêm cũng rất kỳ lạ.”
“Trước đây chị từng tiếp xúc với khảo cổ, cho nên rất quan tâm đến đồ cổ, trước kia không có cơ hội, cũng không có năng lực, sau này gả vào nhà họ Hoắc, Hoắc Thế Vinh đối xử với chị rất tốt, biết chị thích những thứ đó, cũng không quan tâm việc chị có bán đồ cổ ở chợ đêm có thể làm mất mặt nhà họ Hoắc hay không.”