Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 436

Cập nhật lúc: 2024-11-20 00:34:48
Lượt xem: 335

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai rửa mặt xong, leo lên giường, Khương Chi co trong lồng n.g.ự.c Thi Liên Chu, hỏi: “Ở thủ đô nhiều công ty dược ?”

DTV

Nếu kinh doanh ngành , tất nhiên tìm hiểu một thông tin liên quan, tuy cô lòng tin với dược phẩm trong hệ thống nhưng cũng dám bảo đảm sẽ kiếm lời đầy bát đầy bồn, dù mặt hàng dược phẩm cũng là thẻ bài mà truy cầu, ai cần mua thuốc?

Thi Liên Chu mở to đôi mắt đang híp , : “Không xem là nhiều”

Ở thủ đô cũng chỉ bốn công ty sản xuất dược, mà một trong bốn công ty đó còn do nhà của Sở Khác mở.

Công ty dược nổi tiếng nhất chính là công ty Dược Bắc Kinh 2.

Công ty Dược Bắc Kinh 2 là một công ty lâu năm của chính phủ. Công ty trải qua quá trình thành lập từ thời kỳ Nhật Bản đóng chiếm và suy tàn ở thời Dân Quốc, đây từng là nơi dùng sản xuất dược phẩm ngụy trang cho việc chế biến độc phẩm lượng lớn.

Chẳng qua khi đất nước giải phóng, tiến hành chỉnh đốn, cải cách thì lập nhiều thành tựu, hiện nay dựa theo loại thuốc thanh nhiệt, giải độc tên “Lạc Quân Dược Tễ” mà công ty trở thành công ty dược hàng đầu trong nước, cũng nhận giải thưởng ít .

Khương Chi thở dài, thổn thức : “Nói thì, công ty dược của chúng phát triển thì vất vả hơn nữa.

Trái Thi Liên Chu cũng hoang mang, mở mắt Khương Chi, : “Em đặt tên cho công ty dược !”

“Tên hả?” Khương Chi ngạc nhiên. Tên của công ty dược ? Nói thì nó sẽ trở thành nhãn hiệu, gắn theo công ty cả đời.

Cô ngước mắt đôi mắt phượng hẹp dài của Thi Liên Chu, ngẫm nghĩ một lúc : “Đặt là công ty dược Vạn Chu !”

Khách sạn Cẩm Trình.

Trần Cẩm xuống taxi, ngẩng đầu khách sạn lộng lẫy mặt, khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi.

nắm chặt chiếc túi xách trong tay, , nhưng cô rõ, luôn theo cô , danh nghĩa là để bảo vệ, nhưng thực tế là để giám sát cô , cô thể trốn thoát, càng thể thoát khỏi cuộc sống vô vọng .

Trần Cẩm hít sâu một , bước khách sạn.

Phòng 302.

Trước khi Trần Cẩm kịp đẩy cửa , cánh cửa mở từ bên trong.

Người mở cửa chính là Ân Đình.

Nếu đến khí chất u sầu chán đời của , chỉ vẻ bề ngoài cũng thể gọi một tiếng ‘nam thần’, nửa của Ân Đình quấn một chiếc khăn tắm, nửa để trần, khuôn n.g.ự.c rắn chắc, hình cao thẳng.

Lúc Trần Cẩm cũng hề mê hoặc dáng vẻ của , ngước mắt Ân Đình một cái, bắt gặp đôi mắt một mí mang theo sự lạnh lùng của , cả nhịn căng thẳng.

Ân Đình mỉm , nắm lấy cánh tay của Trần Cẩm, kéo cô trong phòng.

Trần Cẩm loạng choạng, nghiêng ngả trong phòng.

Vừa bước trong phòng, Ân Đình lập tức cởi bỏ quần áo của Trần Cẩm, trong tay cầm chiếc thắt lưng, hung hãn vung về phía cô , chiếc thắt lưng đánh xuống da, phát âm thanh chát chát cực kỳ đáng sợ, nhưng Trần Cẩm dám phát bất kỳ âm thanh nào.

nghiến chặt răng, mỗi khi thắt lưng đánh , đều run lên bần bật.

làn da của Trần Cẩm, tràn đầy những vết bầm tím lớn nhỏ, hầu như chỗ nào lành lặn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-436.html.]

Đột nhiên, Ân Đình nắm chiếc thắt lưng trong tay xuống đất, nắm lấy cằm của Trần Cẩm, mắt cô , lạnh : “Không cô tài giỏi lắm ? Dặn dò Khương Chi cẩn thận ? Ha ha, cô thật sự bụng, tiếc là chút ngu ngốc.”

Trần Cẩm run rẩy như cầy sấy, nhưng dám lời nào.

Ân Đình véo cằm cô , lắc lắc, mặt đột nhiên nở nụ rạng rỡ : “Trần Cẩm, cô hậu quả cho việc tự cho là thông minh là gì ?”

Đồng tử của Trần Cẩm co rút, vội vàng : “ Khương Chi chắc chắn nhúng tay ngành buôn bán đồ cổ, thể g.i.ế.c , còn tác dụng, còn tác dụng mà!”

Những lời quả nhiên tác dụng, Ân Đình thả lỏng tay , nheo mắt trầm ngâm : “Ồ, kinh doanh đồ cổ ?”

Trần Cẩm liên tục gật đầu, chỉ sợ bản chậm một chút, điều chờ đợi cô đằng sẽ là cuộc sống như địa ngục.

từng sa đọa nơi phong trần, lòng kiêu ngạo sớm mài giũa sạch sẽ, khi trải qua cuộc sống mà Hoắc Thế Vinh mang cho, thể bằng lòng nơi như , trở thành một phụ nữ chỉ thể hầu hạ khác chứ?

Từ bà hai kiêu ngạo của gia đình nhà họ Hoắc, biến thành tình nhân của Ân Đình, sự chênh lệch khiến cô cảm thấy sống bằng chết.

Trần Cẩm rùng : “Cô nhất định sẽ kinh doanh đồ cổ, thể giúp ! Đến lúc đó, thể nhờ việc ăn đến gần cô , chỉ cần khiến cô thả lỏng cảnh giác, thì gì thì ?

Sắc mặt Ân Đình trở nên lạnh lẽo.

Một lúc lâu , chăm chú Trần Cẩm, : “Trần Cẩm, cô đang báo thù cho Hoắc Thế Vinh ?”

Cả Trần Cẩm khẽ run lên, vẻ mặt sợ hãi mơ hồ hiện lên chút dữ tợn.

gì, nhưng Ân Đình cũng kẻ ngốc, tất nhiên hiểu sự thù hận trong lòng cô .

Hắn dụ dỗ cô cảnh sa đọa, Hoắc Thế Vinh cứu cô khỏi cảnh khốn cùng đó, thậm chí còn cho cô sự tự do, giàu , danh vọng, quyền lợi và nhiều thứ khiến mong mà khó thể , nhưng tất cả những điều đều kết thúc cái c.h.ế.t của Hoắc Thế Vinh.

Có thể , chính kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t Hoắc Thế Vinh khiến Trần Cẩm nữa rơi trong bùn lầy.

Sau khi cô trải qua cuộc sống thượng lưu , thể chịu đựng những khổ sở nữa?

Ân Đình nheo mắt , giọng điệu nguy hiểm : “Người g.i.ế.c Hoắc Thế Vinh là Khương Chi, mà là Thi Liên Chu và Nguy Di, cô hiểu ?”

Trần Cẩm ngẩng đầu, cô đoán cái c.h.ế.t của Hoắc Thế Vinh liên quan mật thiết đến Khương Chi, cô cũng Nguy Di sẽ tay là vì Thi Liên Chu, nhưng Thi Liên Chu và Nguy Di mà cô thể báo thù , cho nên sự thù hận trong lòng cô chỉ thể đặt lên Khương Chi.

Nếu do Khương Chi vượt ngàn dặm xa xôi đến Hồng Kông để đón con về thì tất cả những chuyện đó đều sẽ xảy !

Đều do cô !

mà bây giờ Ân Đình đang gì?

Cảm xúc trong lòng Trần Cẩm nhất thời d.a.o động mãnh liệt, cô chằm chằm Ân Đình : “Xem Khương Chi thật sự trở thành yêu thích mới trong lòng của , vợ thì bỏ ở nhà để ý đến, vui vẻ háo hức chạy đến Bắc Kinh.”

Mặc dù bữa tiệc của hai nhà Hoắc n xáo trộn hỏng bét, nhưng việc liên hôn của hai nhà hề ảnh hưởng.

Ân Đình và Hoắc Thế Chi vẫn trở thành vợ chồng, mặc dù chỉ là đôi vợ chồng danh nghĩa.

Ân Đình khẽ hừ một tiếng, nhưng vui vẻ gật đầu : “Người , ai mà thích chứ?”

Loading...