Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 430
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:17:40
Lượt xem: 23
...
Ở thủ đô có câu nói: “Trốn không thoát Phan gia viên, lách không qua xưởng lưu ly”.
Phan gia viên.
Khương Chi và Hồ Vĩnh Chí đứng trước cổng Phan gia viên, người đứng sau còn có chút phấn khích: “Bà chủ, cuối cùng cô cũng đến rồi!”
Trước đây anh ấy là một kẻ buôn bán lén lút, có thể vào ra nơi này một cách quang minh chính đại như vậy quả thực là nhờ phúc của cô.
“Đi thôi.” Khương Chi bình tĩnh, đời trước cô đã đi nát nơi này rồi. Đời này nhìn vào còn không nhộn nhịp bằng đời trước, cũng chẳng có gì đáng để hào hứng.
Thực tế, cái tên “Phan Gia Viên” cũng là gần hai năm mới đổi sang. Trước đây nơi này chỉ là một khu dân cư rộng lớn, gọi là “lò nhà họ Phan”. Sau đó người ta thấy cái tên này không được nhã lắm mới đổi thành Phan Gia Viên.
Hai người vừa bước vào chợ, Hồ Vĩnh Chí đã bị cảnh tượng náo nhiệt và bầu không khí nơi đây khiến cho đôi mắt sáng lên.
Từng dãy quầy hàng, tùy tiện trải một tấm vải đỏ, trên đó bày biện đủ loại “đồ cổ” như đồ sứ, tiền đồng, tranh chữ đều mang đậm nét cổ kính. Người không chuyên nhìn đâu cũng thấy giống như là đồ thật.
Các chủ quầy đều ngồi trên ghế nhỏ phía sau quầy hàng cò kè mặc cả với khách quen, khá bình dân.
Khương Chi và Hồ Vĩnh Chí đều không phải là người mới, may là họ có nhiều thời gian nên cứ thế đi xem từng gian hàng.
Khi hai người xem gian hàng đầu tiên thì có một cô gái trẻ đang cầm một chiếc trâm ngọc hỏi giá.
“Ông chủ, cái này bán thế nào?” Cô gái lật xem chiếc trâm ngọc trong tay, giọng điệu đầy vui mừng.
Khương Chi liếc mắt một cái, lập tức biết cô gái này là người ngoài nghề.
Chiếc trâm ngọc trong tay cô ấy, tạm gọi là trâm ngọc. Tuy nó nhìn có vẻ như là trâm ngọc nhưng màu sắc không trong, bên trong còn có bọt khí, chỉ cần nhìn liền biết là đồ giả đã được làm thành đồ cổ.
Những người bán đồ cổ đều là những người tinh ranh, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Cô gái này vừa mở miệng hỏi về trâm ngọc đã cho người bán hàng một ấn tượng rằng cô ấy là “người ngoài nghề”.
DTV
Người bán hàng là một người đàn ông trung niên có hai ria mép, ông ta nhìn cô gái rồi lạnh nhạt nói: “Hai mươi đồng.”
“Hai mươi đồng ư?” Cô gái giật mình, cái giá này đã vượt quá ngân sách của cô ấy.
Thời buổi này, tiền lương một tháng cũng chỉ có ba mươi bốn đồng, làm sao có thể bỏ ra hai mươi đồng để mua một chiếc trâm ngọc không biết là thật hay giả chứ?
Cô gái có chút tiếc nuối đặt trâm ngọc xuống, thở dài, đeo túi nhỏ đi xa.
Người bán hàng hừ nhẹ một tiếng, ông ta ghét nhất loại người chỉ biết hỏi giá mà không biết gì về đồ cổ.
“Bà chủ, có xem thử không?” Hồ Vĩnh Chí hỏi thử.
Khương Chi không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống trước quầy hàng, dùng vẻ mặt ung dung điềm tĩnh nhìn ngắm những đồ vật trên quầy.
Chủ quầy hàng thấy Khương Chi ăn bận không tệ, sắc mặt cũng nhiệt tình hơn vài phần: “Đồng chí xem thử, đây đều là hàng mới được tôi thu mua từ quê lên. Nếu cô thấy ưng mắt, chúng ta sẽ bàn tiếp!”
Trong giới đồ cổ, có hai từ phổ biến là “nhặt được của hời” và “tiền mất tật mang”.
“Nhặt được của hời” là chỉ người bán hàng không có mắt nhìn, bán rẻ đồ vật khiến bạn mua được món hời.
“Tiền mất tật mang” là chỉ bạn học nghệ không tinh, mua phải đồ giả mà tưởng là thật, nhìn nhầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-430.html.]
Trong ngành này có một quy tắc, không quay lại để truy cứu, không được trả hàng, coi như mua một bài học.
Chủ quầy hàng thấy Khương Chi không nói gì vẫn tiếp tục cố gắng thổi phồng một cách khách sáo: “Nhìn mặt đồng chí có vẻ lạ, chắc là lần đầu tiên đến Phan gia viên đúng không? Thế đồng chí có biết, mấy hôm trước, có một người chuyên thu mua đồ bỏ đi đã mua một bức tranh cổ của tôi, cuối cùng bán được ba mươi nghìn đồng ở “phòng đấu giá Thanh Hoa”! Ba mươi nghìn đó!”
Chủ quầy hàng nói xong sợ Khương Chi không tin, còn nhấn mạnh giọng điệu, dùng ngón tay chỉ trỏ, mặt mày lộ ra vẻ cực kỳ đau lòng.
“Vậy sao? Tôi thấy quầy của ông toàn là đồ giả, còn không bằng đồ không rõ nguồn gốc nữa là”. Khương Chi khẽ nhếch môi, ngón tay thon dài chỉ vào những thứ trên quầy, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
Chủ quầy hàng nghe vậy liền giật mình trong lòng, gặp phải người trong nghề rồi.
“Đồ giả” là chỉ những thứ trên quầy đều là đồ mới được làm cũ đi, chủ quầy trưng ra giả làm đồ cổ.
“Đồ không rõ nguồn gốc” là chỉ những thứ được đi khắp các ngõ ngách, thu mua từ nông thôn đến khắp nơi. Vào những năm 80, đồ không rõ nguồn gốc là những thứ chủ yếu trên thị trường đồ cổ, phần lớn là vàng thau lẫn lộn, một nửa là thật, một nửa là giả.
Ông ta cười gượng nhìn Khương Chi, không nói gì.
Lúc này, Khương Chi lại cầm lấy một cái lọ thuốc.
Cái lọ thuốc này trông giống như được làm bằng ngọc, kiểu dáng hình cái bình, thân lọ được tô điểm chủ yếu bằng màu đen, điểm xuyết bằng màu nhạt làm, phong cách cảnh vật tao nhã tinh tế. Trong tranh còn có rất nhiều lời đề tựa, nội dung hài hòa với hình vẽ.
“Ha ha, đồng chí rất có mắt nhìn! Đây chính là đồ vật từ triều Thanh, giá cao ngất ngưởng!” Chủ quầy vừa nhìn vật Khương Chi đang cầm trong tay thì vội vàng bắt đầu chào hàng, ngoại miệng không ngừng biên soạn một câu chuyện xưa cho cái lọ đựng thuốc bột này, gia tăng tính chân thực của nó.
Khương Chi chớp mắt hạnh, cô buồn cười nhìn người chủ quầy này.
Lọ đựng bột thuốc này đúng là hàng chính phẩm nhưng không phải của thời nhà Thanh, mà là thời nhà Minh.
Cuối thời nhà Minh đầu thời nhà Thanh, lọ đựng bột thuốc được truyền vào Trung Quốc, bắt đầu từ thời nhà Minh nhưng phát triển mạnh vào thời nhà Thanh, đó là một tác phẩm nghệ thuật bỏ túi phải sử dụng nhiều kỹ thuật khéo léo tạo thành, bởi vì phải dùng kỹ thuật khéo léo nên mỗi một món thế này đều là sản phẩm độc nhất trong lĩnh vực sưu tầm.
Lọ đựng bột thuốc bóng loáng, nét vẽ vững chắc, bố cục tinh xảo, chỗ thưa chỗ dày rất có trật tự, không phải một thợ thủ công tầm thường ngoài dân gian có thể chế tác được, nếu Khương Chi đoán không sai thì nó thuộc cung đình ngự chế cuối thời nhà Minh, cực kỳ trân quý.
Khương Chi dùng đầu ngón tay vuốt ve lọ đựng bột thuốc, cười nói: “Chủ quầy thật là biết nói đùa, nếu đây là một món “mở cửa”, ông còn đặt ở đây sao?”
“Mở cửa” là ngôn ngữ chuyên dùng trong giới đồ cổ, ý nói đây là hàng thật từ nhiều năm trước, người ta có thể nói là “mở cửa” hoặc “nhìn hàng”.
Nghe Khương Chi nói như vậy, chủ quầy xấu hổ cười, ông ta lắc đầu, ảo não nói: “Ha ha, đồng chí thật sự đúng là người trong nghề rồi. Được được được, xem như để kết một mối thiện duyên, tôi ra cái giá này, nếu đồng chí thích thì mang đi!”
Dứt lời, ông ấy đã duỗi ba ngón tay ra.
Đuôi lông mày của Khương Chi hơi nhếch lên, cô khẽ gật đầu, Hồ Vĩnh Chí rất nhanh nhạy đã hiểu ý, anh ấy rút ra ba mươi đồng đưa cho chủ quầy.
Chủ quầy vui vẻ thu tiền vào, ông ấy nhét vào túi quần mình, cuộc buôn bán này xem như đã thỏa mãn cả hai bên.
Lọ đựng bột thuốc này là một món hàng được tặng kèm khi ông ta về một vùng nông thôn thu mua hàng, cũng không đáng một hào, bây giờ vừa qua tay bán lại thì có thể kiếm ba mươi đồng, gần bằng một tháng lương của công nhân.
“Đi thôi!” Khương Chi cầm lọ đựng bột thuốc đứng lên, quay người tiếp tục đi dạo đến quầy khác.
“Bà chủ, cái lọ này từ triều nhà Thanh sao?” Hồ Vĩnh Chí thấp giọng hỏi.
Mặc dù anh ấy có thể nhìn ra đồ thật hay giả nhưng kiến thức về triều đại lại không nhiều, anh ấy chỉ biết loại lọ đựng bột thuốc thế này rất thịnh hành vào thời nhà Thanh.
Khương Chi mỉm cười, không nói, cô tiếp tục đi dạo đến quầy khác.
Họ đi một đường như thế, vừa đi vừa dừng chân, cũng có một số thu hoạch khác.