Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 420
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:17:22
Lượt xem: 25
Thi Ninh Chu nhíu mày, trong vô thức anh ấy đã nhìn về phía Thi Liên Chu.
Trái lại Thi Liên Chu không hề hoảng hốt, đũa trên tay vẫn gắp đồ ăn, chậm rãi ăn cơm.
Thi Bỉnh Thiên lườm hai anh em họ, ông ấy nhìn Thi Khâm Chu, Thi Khâm Chu lập tức hiểu ý, anh ấy cũng đứng lên, bước ra đón Tưởng Chính Cương. Vì Thi Khâm Chu và Tưởng Chính Cương làm việc cùng ngành ở trung ương, bình thường ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu gặp, cũng xem là người quen cũ.
Chẳng qua trước đây ông ta vì con gái mình nên mối quan hệ với Thi Khâm Chu cũng không tính là hòa thuận.
Dù sao chuyện Tưởng Nguyên Trinh mến mộ lão ngũ nhà họ Thi đã là chuyện mà mọi người đều biết, khiến thanh danh nhà họ Tưởng bị kéo xuống, Tưởng Chính Cương cũng tự cảm thấy mất mặt nên đâu muốn lượn lờ trước mặt nhà họ Thi tìm cảm giác tồn tại.
Hôm nay ông ta chủ động tìm đến cửa nhà họ Thi đúng là chuyện hiếm lạ, có thể thấy được cũng vì con gái của ông ta đã đến bước đường cùng rồi.
“Ha ha, lão Tưởng, hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến đây thế này?” Tuy giọng nói của Thi Khâm Chu không hiền lành như của Thi Ninh Chu nhưng giọng điệu nhà quan của anh ấy cũng không hề thua kém, há miệng đã mỉm cười, trái lại đã khiến gương mặt đang nổi cơn thịnh nộ của Tưởng Chính Cương cũng khó mà tiếp tục.
Ông ta khoác tay, cười khổ nói: “Chúng ta đều là người biết chuyện cả, không cần nói mấy câu sáo rỗng như vậy nữa. Tôi làm cha nên không thể để mặc Nguyên Trinh được, hôm nay tôi mặt dày mày dạn đến nhà, chỉ hy vọng lão thủ trưởng có thể cho tôi một cơ hội.”
Ý cười trên mặt Thi Khâm Chu nhạt dần, anh ấy nhìn Tưởng Chính Cương, nói: “Bước vào nhà trước đi rồi nói.”
Người trong đại viện qua lại không ít, nếu để người ta nghe thấy thì mấy cái miệng cũng không nói rõ được, bây giờ chuyện của Tưởng Nguyên Trinh đang ở đầu gió ngọn sóng, tin tức rùng rợn như tự mình g.i.ế.c c.h.ế.t em họ thế này muốn che giấu cũng không dễ dàng.
Tuy rằng lời nói của người nhà họ Thi rất có trọng lượng trong ngành kiểm sát nhưng Tưởng Chính Cương đã cầu sai người rồi,
Mặc dù người nhà họ Thi không dám nói là cương trực nhưng làm việc luôn lỗi lạc, tất nhiên trong này vẫn phải ngoại trừ lão ngũ. Nếu Tưởng Chính Cương có suy nghĩ muốn giúp Tưởng Nguyên Trinh thoát tội thì đúng là suy nghĩ viển vông rồi.
Tưởng Chính Cương vừa bước vào cửa thì nhìn thấy cả nhà người ta đang dùng cơm trưa, sắc mặt ông ta hơi xấu hổ nhưng ánh mắt vừa chạm đến Thi Liên Chu, cơn tức giận lại tăng vọt. Tưởng Chính Cương phải đè nén lửa giận trong lòng, cười nói với Thi Bỉnh Thiên: “Lão thủ trưởng, chưa hỏi đã đến đây thế này, vẫn xin ông đừng trách.”
Thi Bỉnh Thiên khoác tay, sắc mặt nghiêm túc nói: “Nhà họ Thi chúng tôi không thể giúp được chuyện nhà họ Tưởng đâu.”
Thi Bỉnh Thiên đã biết chuyện nhà họ Tưởng, ông ấy cũng biết Tưởng Chính Cương đến đây làm gì.
Nếu thật sự để Tưởng Nguyên Trinh lành lặn thoát khỏi tù tội, vậy luật pháp của quốc gia ở đâu?
Trong nháy mắt sắc mặt của Tưởng Chính Cương cực kỳ khó coi, ông ta cắn răng nói: “Lão thủ trưởng thật sự không lưu tình chút nào sao?
Thi Bỉnh Thiên đứng dậy, đôi mắt hổ của ông ấy bình tĩnh nhìn Tưởng Chính Cương, công chính nghiêm minh nói: “Đã làm sai thì phải chịu phạt. Nhà họ Thi vì quốc gia, vì nhân dân, tuyệt đối không làm chuyện trái pháp luật!”
Tưởng Chính Cương lạnh lùng cười: “Lời này của thủ trưởng thật dễ nghe! Nếu thật sự như thế sao lại không quản lão ngũ nhà các người?”
Trên mặt Thi Bỉnh Thiên rất bình tĩnh: “Tôi không biết lão ngũ nhà chúng tôi đã làm gì để cần quản chế.”
Bà cụ vừa nghe thấy Tưởng Chính Cương muốn kéo con trai bảo bối của mình vào thì không hài lòng.
“Tưởng Chính Cương, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung! Lão ngũ nhà tôi khôn khéo, ngày thường chỉ lo làm ăn, không lẫn vào mấy chuyện trong giới chính khách thế này, vì sao cái gì cũng muốn liên lụy đến nó?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-420.html.]
Mắt phượng của Ôn Hoa Anh rất nghiêm, kèm theo sát khí, bà ấy trừng mắt nhìn Tưởng Chính Cương.
Bà ấy đã nói mà, Tưởng Nguyên Trinh kia chẳng phải hạng người tốt lành gì, cô ta dỗ dành lão tam nhà bà ấy như một kẻ ngốc. Lần này thì hay rồi, bản thân trở thành tội phạm g.i.ế.c người, cha cô ta còn dám đến cửa nói lão ngũ nhà bà ấy không phải.
“Liên lụy hả? Nếu không phải do Thi Liên Chu thì con gái tôi làm sao lại bị bắt? Có người nào ở thủ đô này lại không biết lão ngũ nhà các người làm việc cực đoan, không ai dám trêu chọc? Nếu không phải có nhà họ Thi của các người đứng phía sau chùi m.ô.n.g cho thì cậu ta dám làm việc ngông cuồng như thế sao?”
“Thế nào? Chùi m.ô.n.g giúp con trai nhà mình thì được nhưng không giúp được chuyện nhà họ Tưởng sao?”
“Bàn điều kiện, chỉ cần con gái tôi có thể bình an bước ra, các người có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì cũng được.”
“Nhưng nếu lão thủ trưởng không cho tôi một cơ hội thì cũng đừng trách tôi quá đáng!”
Bây giờ Tưởng Chính Cương đã rơi vào tình trạng vò đã mẻ không sợ rơi, người nhà họ Thi đã làm việc bất công, lại còn có mặt mũi nói công bằng liêm chính?
Ôn Hoa Anh móc lỗ tai, chống tay lên hông, không khách sáo mà quát mắng rằng: “Tưởng Chính Cương! Ông đang nói nhảm cái gì vậy?”
“Lão ngũ của tôi hành động quá cực đoan sao? Ông nhìn thấy bằng con mắt nào vậy? Có bằng chứng gì không? Chỉ cần mặt dày là có thể nói bậy à, bởi vì con trai tôi không thèm để ý đến cô con gái không biết xấu hổ của ông, cho nên ông căm hận nhà họ Thi, tôi có thể hiểu được.”
DTV
“Nhưng! Ông lại dám công khai đến đây yêu cầu nhà họ Thi chúng tôi làm những việc trái pháp luật, thật là vô lý và buồn cười!”
“Tưởng Chính Cương, ông giữ lại chút thể diện cho nhà họ Tưởng đi, mau cút khỏi đây, đỡ mắc công bà đây phải đánh ông ra khỏi nhà!”
Giọng nói của Ôn Hoa Anh vừa cao vừa vang, bà ấy không hề che giấu vẻ chán ghét.
Tưởng Chính Cương biết tính tình của bà Thi, khi bà ấy nói ra những lời khiến ông ta xấu hổ như vậy thì khuôn mặt ông ta chỉ hơi trầm xuống, không hề bị chọc giận đến nỗi bỏ đi ngay.
Ông ta bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Bà Thi thật đúng là dễ quên đó, lúc trước lão đại nhà họ Từ vào quân doanh, cậu ta ở cùng một chỗ với lão ngũ nhà mấy người đúng không? Bây giờ lão đại nhà họ Từ thế nào rồi? Bây giờ cậu ấy vẫn còn bị què, buồn bực không vui.”
“Nhà họ Từ không dễ bắt nạt như nhà họ Tưởng chúng tôi, nhà họ Thi mấy người có bá đạo đến mức nào, thì cũng phải cân nhắc kỹ càng, nếu không vì sao mấy năm nay lại có nhiều người nhắm vào nhà họ Thi mấy người như vậy? Mấy người thật sự muốn làm kẻ thù của nhà họ Tưởng chúng tôi trong thời khắc quan trọng này sao?”
Lời nói của Tưởng Chính Cương không nhịn được mà có thêm vài phần đe dọa.
Khi nghe thấy mấy chữ “Lão đại nhà họ Từ”, đôi mắt phượng của Thi Liên Chu híp lại một nửa, khí thế đáng sợ lan tràn.
Khương Chi mím môi, lông mày hơi động.
Cô không biết lão đại của nhà họ Từ, nhưng nhà họ Từ cũng không phải là những người vô danh trong tiểu thuyết.
Gia tộc Từ có quan hệ hôn nhân với phía trên, cũng chính là một trong những gia tộc quyền lực nhất Bắc Kinh hiện nay, trong tiểu thuyết, có rất nhiều nam phụ đều thích đoàn sủng Thi Nam Châu, trong đó có cháu trai đích tôn của nhà họ Từ.
Nếu Thi Nam Châu và Lê Sơ không gặp rồi yêu nhau vào thời điểm bọn họ yếu đuối nhất, đồng thời có nền tảng tình cảm, e rằng cuối cùng người cưới Thi Nam Châu chính là Từ Triết, cháu trai đích tôn của nhà họ Từ.