Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 413
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:17:10
Lượt xem: 42
“Tiểu Khương, con thật sự rất tốt, là một đứa nhỏ chính trực, có tinh thần đại nghĩa quốc gia, nếu lão ngũ có thể giống như con. . .” Thi Bỉnh Thiên nhìn Khương Chi, ông ấy giơ tay vỗ bờ vai gầy gò của cô, nói với giọng điệu cảm khái.
Nói đến những lời cuối cùng, ông ấy lắc đầu chắp tay sau lưng rồi dẫn đầu đi ra khỏi thư phòng.
Khương Chi mím môi bước ra ngoài.
Chính trực sao?
DTV
Cô chưa bao giờ cảm thấy mình là người chính trực.
Nếu Thi Bỉnh Thiên không phải cha của Thi Liên Chu thì sao cô phải tốn nhiều miệng lưỡi như vậy.
Khi Thi Bỉnh Thiên và Khương Chi chậm rãi đi xuống lầu, bọn họ nghênh đón ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng ăn.
Xuất hiện trong lúc mọi người đều chú ý như vậy nhưng Khương Chi mặt không đỏ tim không đập mà mỉm cười khách sáo với mọi người
Có rất nhiều người mới nhìn thấy Khương Chi lần đầu tiên, vẻ mặt rất phức tạp.
Thi Bỉnh Thiên đi đến trước bàn, mọi người đứng lên, ông ấy xua tay: “Được rồi, bữa ăn gia đình cần gì phải trang trọng như vậy, cha ghét kiểu này nhất, mấy đứa ngồi xuống hết đi.”
Nói xong, ông lại vẫy tay với Khương Chi: “Tiểu Khương, con đến đây ngồi bên cạnh cha.”
Thi Bỉnh Thiên vừa mới nói lời này, bầu không khí lập tức trở nên ngưng trệ, mọi người khó có thể che giấu sự ngạc nhiên trên mặt.
Thi Liên Chu cau mày nhìn Khương Chi, anh cũng không nói lời làm khó gì cả, ông Thi bằng lòng chăm sóc Khương Chi nhiều hơn, anh cũng rất vui vì chuyện này, như vậy sẽ bớt rất nhiều phiền phức, mặc dù anh không sợ, nhưng cũng không muốn Khương Chi chịu ấm ức vì chuyện này.
Anh chỉ không biết hai người họ đã nói gì trong thư phòng, mà khiến ông Thi thường ngày cứng nhắc lại thay đổi như vậy.
Ôn Hoa Anh vui mừng khôn xiết, bà ấy ngạc nhiên nhìn Thi Bỉnh Thiên, cho rằng hôm nay chồng mình uống nhầm thuốc, hai ngày trước ông ấy còn nhăn nhó khó chịu, hôm nay lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Khương Chi không ngờ ông Chi lại khách sáo như vậy, cô nhìn về phía chỗ ngồi nói: “Cha đừng khách sáo, con ngồi chung với Tiểu Ngự được rồi.”
Thi Bỉnh Thiên ngồi ở vị trí đầu bàn, bên trái là chỗ ngồi của Ôn Hoa Anh, bên phải là chỗ ngồi của Thi Khâm Chu, cô đến đó ngồi thì ra thể thống gì?
Tiểu Ngự vẫn luôn lén nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng và thận trọng, cậu bé rất bất an.
Mặc dù Tiểu Ngự một đứa nhỏ nghịch ngợm, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cậu bé cũng cần được an ủi.
Ông Thi nhìn Khương Chi một cái, cũng không nói thêm gì nữa, sau khi ông ấy ngồi xuống thì nhìn Thi Liên Chu nói: “Hôm nay Tiểu Khương lần đầu đến nhà, người trong nhà cũng chưa từng gặp con bé, con giới thiệu mọi người với con bé đi, tránh sau này náo loạn chê cười.”
Khương Chi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngự rồi ngoéo ngón tay của cậu bé.
Tiểu Ngự sửng sốt trong giây lát, vành mắt đột nhiên đỏ lên, cậu bé nắm lấy tay cô theo bản năng.
Thi Liên Chu nhìn hai mẹ con, anh không có ý giới thiệu Khương Chi với ai, thản nhiên nói: “Chê cười sao? Ai dám chê cười cô ấy?”
Thi Bỉnh Thiên cau mày, Ôn Hoa Anh thấy ông ấy lại muốn mở miệng dạy dỗ người khác thì bà ấy vội mỉm cười cắt ngang: “A Chi, lão ngũ không giới thiệu với con thì để mẹ giới thiệu với con. Con xem, đây là anh cả của con, Thi Khâm Chu, chị dâu cả, Hạ Mộ Thanh.”
Khương Chi khách sáo đứng dậy, gọi một tiếng: “Anh cả, chị dâu cả.”
Cô liếc nhìn người hai vợ chồng Thi Khâm Chu và Hạ Mộ Thanh, trong tiểu thuyết cũng chỉ nhắc đến họ bằng một hai câu thôi.
Đôi vợ chồng này không có cảm giác tồn tại cho lắm, nhưng địa vị của họ trong nhà họ Thi rõ ràng là rất quan trọng, Thi Khâm Chu cũng giống như Thi Ninh Chu, anh ấy cũng làm việc trong quan trường, ánh mắt sâu xa, thoạt nhìn đã biết là người có nhiều tâm tư.
Hạ Mộ Thanh là người đoan trang tao nhã, giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí phái của bà chủ trong gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-413.html.]
“Em dâu.” Hạ Mộ Thanh mỉm cười, cô ấy lấy một bao lì xì được dán kín ra từ sau lưng rồi đưa cho Khương Chi: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đây là một chút tấm lòng của chị dâu, em đừng ghét bỏ nhé.”
Thực ra, giữa những người đồng trang lứa không cần phải khách sáo như vậy, nhưng Hạ Mộ Thanh trước nay đều làm việc cẩn thận, cô ấy không đặc biệt thích hay ghét Khương Chi, cho nên không cần phải đắc tội cô.
Khương Chi hào phóng nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn anh cả, chị dâu cả.”
Bà Thi hài lòng mỉm cười, chỉ vào Thi Ninh Chu nói: “Anh hai và chị dâu hai của con, cũng xem như là quen biết rồi.”
“Ai nói không phải chứ? Đã quen nhau từ lâu rồi, em dâu, mặc dù không phải lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng quà gặp mặt cũng không thể thiếu được.” Thi Ninh Chu cười nói, Đan Uyển ở bên cạnh cũng tỏ vẻ dịu dàng lấy ra một bao lì xì màu đỏ đưa cho Khương Chi.
Cô ấy ấm áp nói: “Em dâu, sau này chúng ta chính là người một nhà, lúc trước chị dâu làm việc có chút lỗ mãng, em đừng để ở trong lòng nhé, hôm nay, chị dâu lại xin lỗi em thêm một lần nữa.”
Khương Chi lắc đầu, cô nhận lấy bao lì xì, khẽ cười một tiếng: “Chị dâu nói quá lời rồi, chị đã đưa bao lì xì rồi, em nào dám để trong lòng nữa chứ?”
Cô nhớ rằng mình từng đọc một cuốn sách, trong đó nói rằng hai người xa lạ khi có chung mối liên hệ với một người nào đó thì họ trở thành người thân, đó cũng là một duyên phận đặc biệt, nếu đã như vậy, sao lại không trân trọng chứ?
Cô cũng sẵn sàng bao dung hơn với người thân của Thi Liên Chu.
Nếu gia đình hòa thuận, có thêm một người yêu quý Thi Liên Chu, đó là chuyện tốt.
Bà Thi cười híp mắt, khi ánh mắt vui mừng lướt đến Thi Lam Chu thì hơi ngừng lại, bà ấy vẫn nói: “Đây là chị ba của con.”
Chị ba, Thi Lam Chu.
Khương Chi đã nghe nói về người này từ trước.
Cô nhìn Thi Lan Chu, làm như không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của cô ta, gật đầu mỉm cười gọi một tiếng: “Chị ba.”
Thi Lam Chu mím môi, cô ta không muốn nói thêm gì nữa, nhưng nghĩ đến thái độ của cha mẹ đối với mình, cuối cùng cô ta nhếch khóe môi, ngoài cười trong không cười mà gật đầu.
Cô ta sờ túi quần, giả dối nói: “Tôi đến đây vội quá nên không mang theo quà gặp mặt, lần sau đi.”
Thi Lam Chu cũng không nói dối, cô ta hoàn toàn không biết hôm nay là ngày gì, chỉ nghĩ rằng đến đây ăn một bữa cơm gia đình mà thôi, mang theo bao lì xì gặp mặt làm gì?
Bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngùng.
Khương Chi vừa định mở miệng, Thi Liên Chu chậm rãi bình tĩnh nói: “Nhà chúng ta không thiếu mấy đồng bạc lẻ đó, em đừng để ý.”
Khương Chi cong khóe môi, gật đầu nói: “Em nghe anh.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thi Lam Chu lập tức biến thành màu gan lợn.
Bà Thi cũng lười lãng phí thời gian với cô con gái ngu ngốc này, bà ấy chỉ vào Cao Nguyên Hương nói: “Đây là chị dâu tư của con, anh tư của con đang ở nước ngoài, bình thường lão tứ chỉ về nhà mấy ngày vào dịp tết Nguyên Đán,”
“Chị dâu tư.”
Cao Nguyên Tường khẽ mím môi, cô ta nhàn nhạt gật đầu, không nói gì, chỉ lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Khương Chi.
Ông bà Thi đều thích Khương Chi, đãi ngộ của cô tốt hơn lần đầu cô ta đến đây rất nhiều, thái độ thiên vị không hề che dấu này của bọn họ thật sự khiến cô ta cảm thấy khó chịu, nhưng một người con dâu không có địa vị gì như cô ta, lại có tư cách gì để phàn nàn chứ?
Đúng như lời bà Thi nói, chọc giận Thi Liên Chu sẽ chẳng có ích gì cho ai cả.
Nếu cô ta ngu ngốc như Thi Lam Chu, chỉ sợ ngày cô ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Thi không còn xa nữa.
Mặc dù thái độ của Cao Nguyên Hương lạnh nhạt, nhưng cô ta cũng không nói gì quá đáng, cho nên Khương Chi mỉm cười nhận lấy, nói cảm ơn.