Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 409
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:15:08
Lượt xem: 26
Thi Lam Chu nghe vậy, cũng đoán ra mọi chuyện, hóa ra là do mẹ cô ta không muốn để cô ta ở lại tham dự bữa tiệc gia đình, cho nên mới cố tình làm vậy, nếu như không phải hôm nay cô ta tình cờ đến chơi thì mẹ cô ta cũng không dự định gọi cô ta đến tham gia bữa tiệc gia đình này.
“Mẹ, mẹ hay lắm!” Thi Lam Chu suýt chút nữa bị mẹ mình làm cho tức giận đến bốc khói, sau đó nói: “Được lắm! Hóa ra con gả ra ngoài rồi thì không còn là người của cái nhà này nữa sao? Làm cái gì cũng không gọi con? Mẹ không muốn con ở lại đây, vậy thì con càng muốn ở lại!”
“Con muốn xem, bảo bối nào khiến mẹ của con học được cả cách diễn kịch như vậy!”
Nói xong, Thi Lam Chu ngồi phịch xuống ghế sofa, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
Không được chồng yêu thích, cha mẹ ruột cũng không thích, hai đả kích lớn này khiến cả người Thi Liên Chu run bần bật, nếu cô ta lại không làm gì đó, chỉ e cô ta sẽ không còn chỗ đứng nào trong nhà họ Thi này nữa rồi.
Đến lúc đó, Đàm Chính Quang còn có thể nể mặt cô ta nữa sao?
Sự yêu thương trân trọng của bà cụ dành cho Khương Chi khiến sự căm ghét ban đầu của Thi Lam Chu đối với Khương Chi càng thêm trầm trọng hơn, rốt cuộc là loại phụ nữ như thế nào, không chỉ khiến em trai mê mẩn, không nể mặt người chị như cô ta, mà còn khiến mẹ cô ta cũng trở nên không hề có nguyên tắc như vậy chứ?
Ôn Hoa Anh cau mày, một lúc sau mới thả lỏng, bình tĩnh nói: “Muốn ở lại thì cứ ở lại đi, lão ngũ cũng ở đây, con cũng biết tính cách của thằng bé, nếu con làm ra chuyện gì khiến thằng bé tức giận mà làm gì đó thì cũng đừng đến tìm mẹ.”
Thi Lam Chu tức giận đập bàn, hét lên: “Mẹ thật sự cho rằng con sẽ sợ thằng nhóc đó sao?!”
Bà cụ lạnh nhạt nhìn đứa con gái này của mình một cái, sau đó quay người trở lại phòng bếp.
Đứa con gái này may mà sinh ra trong gia tộc nhà họ Thi, nếu không thì ở đâu cũng sẽ bị người bắt nạt, nếu không dạy cho con bé này một bài học nhớ đời thì không biết sau này có thể sẽ làm ra chuyện gì đó quá đáng hơn nữa đây.
Thi Lam Chu nhìn theo bóng dáng của mẹ mình, tức giận đến mức hất đổ đi hoa quả trên bàn.
DTV
Quả cam lăn lông lốc, lăn thẳng đến chỗ cửa ra vào.
Lúc này ba của cô ta vừa bước vào cửa, quả cam tình cờ lăn vào chân ông ấy.
Vẻ mặt ông ấy nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn một cái, nghiêm mặt nói: “Thi Lam Chu!”
Cơ thể Thi Lam Chu cứng đờ, quay người lại, bắt gặp ánh mắt không vui của ba mình, há miệng, khô cằn nói: “Ba.”
Thi Bỉnh Thiên cau mày, chỉ vào hoa quả trên mặt đất, giọng điệu nghiêm khắc nói: “Con cũng gần 40 tuổi rồi, học ở đâu thói hung hăng của con cháu cán bộ thế? Lại còn học được cả cách hất bàn?”
Thi Lam Chu vừa mới bị mẹ mình mắng cho một trận, bây giờ lại bị cha mình khiển trách, hai mắt lập tức đỏ hoe.
Cô ta cũng đã gần 40 tuổi rồi, nhưng từ lúc đi làm đến khi kết hôn đều chưa từng phải chịu uất ức nào như hôm nay, tại sao trong khoảng thời gian này cô ta lại xui xẻo như vậy chứ?
Giọng điệu của Thi Bỉnh Thiên có chút dịu đi, nhưng thanh âm vẫn cực kỳ lạnh lùng: “Nhặt lên!”
Mối quan hệ giữa ông ấy và mấy đứa con đều không hề thân mật, bình thường cũng rất nghiêm túc, cho dù con gái có khóc, ông ấy cũng sẽ không bày ra dáng vẻ người cha yêu thương đến an ủi con gái, sau khi nói xong thì chắp tay sau lưng đi lên tầng.
Làm sao cô ta dám cãi lại lời trách mắng của cha mình chứ?
Thi Lam Chu cúi đầu nghe cha mắng, sau đó giơ tay lau nước mắt, ngồi xổm xuống nhặt hết hoa quả lăn trên đất.
May mắn thay, lúc này phòng khách không có ai, hành vi tự tát vào miệng này của cô ta cũng không bị người khác nhìn thấy.
Ý nghĩ này của cô ta vừa xuất hiện, liền nhìn thấy Cao Nguyên Hương cầm theo cốc sữa đi xuống tầng, nhìn dáng người quyến rũ của đứa em dâu thứ tư thì trong mắt cô ta hiện lên sự chán ghét, cũng không thèm để ý.
Gia tộc nhà họ Thi là một gia tộc dựa vào chiến công mà có địa vị như hiện tại, nhưng bây giờ mọi thứ đều thay đổi, mấy loại gà rừng chẳng ra gì cũng có thể bay vào trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-409.html.]
Cô ta thật sự không hiểu tại sao ánh mắt của mấy đứa em trai cô ta lại kém đến như vậy?
Cao Nguyên Hương và Thi Lam Chu chán ghét nhau như chó với mèo, nhìn thấy cô ta bị cha chồng mình dạy dỗ thì trong lòng Cao Nguyên Hương đang nghĩ muốn châm chọc mấy câu, nhưng mà hôm nay tâm trạng của cô ta không được tốt, chỉ hừ nhẹ một tiếng, đi vào bếp, sau đó bưng theo cốc sữa đi lên tầng.
Thi Lam Chu lại bị hành động này khiến cho tức giận muốn ngất xỉu.
Cao Nguyên Hương chỉ là một đứa em dâu, thế mà gặp người chị chồng là cô ta cũng không thèm chào hỏi gì?
Cô ta xem như đã hiểu, trong cái nhà này cô ta chẳng khác nào người trong suốt, người gặp người ghét cả.
Ngồi trên sofa, Thi Lam Chu nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy khó chịu, cô ta cầm túi xách lên chuẩn bị rời đi, nếu như trong nhà đã không chào đón cô ta, vậy thì cô ta cũng không cần phải ở lại đây nữa, ở đây còn không thoải mái bằng đến chỗ của Nguyên Trinh.
Nhưng mà lúc cô ta vừa đi đến cửa, lại gặp được Hạ Mộ Thanh đang đi vào.
Hạ Mộ Thanh mặc một chiếc áo khoác màu lam nhạt, mảnh khảnh tao nhã, bàn tay còn nắm tay con trai Thi Nam Hổ, vừa bước vào cửa đã suýt chút nữa bị Thi Lam Chu đụng phải, không khỏi cau mày: “Sao thế? Vội vội vàng vàng như vậy?”
Nhìn thấy Hạ Mộ Thanh, cuối cùng Thi Lam Chu cũng cảm thấy có chút giống như người phe mình cùng chung kẻ địch.
Cô ta giơ tay lau khóe mắt, nghẹn ngào gọi: “Chị dâu.”
Nhưng khi cô ta vừa gọi một tiếng “chị dâu” thì đột nhiên cô ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hôm nay cũng không phải là ngày cả nhà tụ họp, chị dâu bận rộn như vậy sao lại đến đây?
Cô ta suy nghĩ một lúc liền hiểu rõ, hóa ra trước khi lão ngũ dẫn người phụ nữ đó về đã thông báo cho cả nhà rồi nhưng lại không nói cho cô ta biết, hoàn toàn không coi cô ta là người trong nhà nữa sao? Cô ta là người thừa thãi sao?
Trong lúc nhất thời, Thi Lam Chu lại bị ý nghĩ của mình khiến cho bản thân tức giận không nhẹ.
Hạ Mộ Thanh sững sờ một lúc, vội vàng hỏi: “Sao lại khóc?”
Cô ấy đã gả vào nhà họ Thi hơn hai mươi năm, là người ở bên Thi Lam Chu lâu nhất. Khi cô ta chưa kết hôn thì đã có tính tình trẻ con, nói bực bội là bực bội. Sau khi cô ta kết hôn thì tính tình đỡ hơn nhiều, vẻ ngoài anh khí ngược lại làm giảm đi phần nào tính cách trẻ con có hơi nóng nảy của cô ta.
Dù Thi Lam Chu hay bực bội nhưng cũng rất ít khi khóc.
Hạ Mộ Thanh kéo Thi Lam Chu tiến vào phòng khách lần nữa, Thi Nam Hổ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh mẹ, đôi mắt lại không ngừng ngó nghiêng xung quanh. Lúc cậu bé trở về thấy bốn em trai thì đã muốn cùng chơi đùa với mấy em trai rồi.
“Mẹ?” Hạ Mộ Thanh cởi áo khoác ra treo lên móc áo ở cửa, gọi một tiếng vào bếp.
“Ơi! Mộ Thanh đến rồi à.” Ôn Hoa Anh nghe thấy tiếng liền đi ra từ trong bếp, trên mặt nở nụ cười, không hề lộ ra vẻ vừa mới tức giận.
“Bà nội!” Thi Nam Hổ cười gọi một tiếng.
“Ừm! Tiểu Hổ thật ngoan! Một lát nữa bà nội sẽ cho con ăn đùi gà luộc!” Ôn Hoa Anh nâng mặt Thi Nam Hổ lên, cười tươi đáp lại. Bà ấy không thèm nhìn sang Thi Lam Chu bên cạnh mà mỉm cười với Hạ Mộ Thanh: “Nam Hân và Nam Phù đâu rồi?”
Hạ Mộ Thanh mỉm cười, nói: “Đợi lát nữa Khâm Chu tan làm sẽ đưa bọn chúng qua đây.”
Ôn Hoa Anh gật đầu, nhìn đồng hồ trên tường, cười nói: “Được rồi, vậy ngồi chờ đi. Đợi đến lúc lão nhị và Uyển Uyển dẫn con cái qua thì chúng ta sẽ lên bàn!”
Nói xong, bà ấy lại đi vào bếp.