Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 403

Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:14:57
Lượt xem: 27

Tưởng Nguyên Trinh thu lại cảm xúc, ngước mắt nhìn Thi Lam Chu, trong giọng nói chân thành còn mang theo sự quan tâm: “Không nói chuyện này nữa! Chị Lam Chu, chị đến đây có phải lại chịu uất ức gì nữa rồi không?”

Thi Lam Chu nhìn vào mắt cô ta, khóe miệng mím chặt, cuối cùng cũng nói: “Còn không phải do lão ngũ thì còn có thể là ai? Mẹ chị nói nó sẽ dẫn người phụ nữ kia đến thủ đô, thời gian cụ thể thế nào thì chưa biết nhưng có lẽ cũng chỉ trong hai ngày nữa thôi.”

Vừa nghe xong, trái tim của Tưởng Nguyên Trinh như một tảng đá rơi thẳng xuống.

Cơ thể cô ta căng cứng, nặng nề, lạnh lẽo, trái tim đau nhức.

Nhanh như vậy đã muốn ra mắt cha mẹ và người thân rồi, vậy có phải họ sắp lĩnh chứng kết hôn rồi không?

Vậy cô ta thì sao?

Cô ta làm tất cả những chuyện kia là vì cái gì?

Khương Chi kia đúng là tốt sốt, cô ta bày muôn vàn mưu kế nhưng Khương Chi vẫn có thể dễ dàng lấy được thứ mà cô ta mong muốn nhất.

Cô ta căm hận Khương Chi!

Sáng sớm hôm sau.

Khương Chi dậy sớm rồi cùng Thi Liên Chu chạy bộ buổi sáng ở vùng núi vịnh Phong Lâm.

“Không khí ở đây trong lành quá.” Hai má Khương Chi đỏ bừng do vận động, cô đứng bên một rừng trúc lớn, nhìn những cây trúc đung đưa lá trong gió, trên môi nở nụ cười vui vẻ.

Cô rất hài lòng với môi trường của vịnh Phong Lâm, sau này cô sẽ sống ở đây cũng không cần phải chuyển nhà nữa.

Thi Liên Chu nhàn nhạt liếc cô một cái rồi thu lại ánh mắt, anh thấp giọng nói: “Chỉ cần em thích là được.”

Những chuyện này anh cũng không để ý nhiều, ngay cả cây lê trong sân cũng là do Cố Tuyển mang đến.

Khương Chi nghiêng đầu nhìn anh, cô chợt cười nhẹ, vòng tay ôm lấy cánh tay anh, kéo anh về nhà: “Về thôi, chúng ta trở về làm bữa sáng đi.”

Cô rất thích cuộc sống như thế này.

Chưa kịp về nhà, bọn họ đã nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở cổng từ xa.

DTV

“Có người tìm anh à?” Khương Chi hơi nhướng mày.

Thi Liên Chu nhướng mi mắt, trên mặt không có chút d.a.o động cảm xúc nào, chỉ khi anh nhìn Khương Chi thì ánh mắt anh mới có chút sâu thẳm.

Hai người nắm tay nhau cùng trở về, giống như một cặp vợ chồng mới cưới.

Tưởng Nguyên Trinh ngồi trong xe, ngón tay cầm vô lăng bắt đầu trắng bệch, cô ta nhìn chằm chằm Thi Liên Chu và Khương Chi từ xa, nhìn hai người nhìn nhau cười, nhìn hai bọn họ thân mật khăng khít.

Cô ta khó có thể kiềm chế được sự ghen tị trong lòng, hận không thể đạp chân ga, cùng đồng quy vô tận với bọn họ.

Nhưng cô ta không thể.

Cô ta muốn sống, Thi Liên Chu cũng phải sống, bọn họ phải bên cạnh nhau thật hạnh phúc mới được.

Tưởng Nguyên Trinh nhếch khóe môi, cầm những gói quà lớn nhỏ ở trên ghế phụ rồi bước xuống xe.

Cô ta đứng ở cửa xe, mỉm cười với Thi Liên Chu, gọi một tiếng: “Anh năm”, giọng nói hơi dừng lại, sau đó nhìn về phía Khương Chi, cô ta vẫn mỉm cười, sảng khoái gọi: “Chị dâu.”

Khương Chi ngước mắt lên, chăm chú nhìn Tưởng Nguyên Trinh.

Nhắc mới nhớ, đây mới là lần thứ hai cô gặp Tưởng Nguyên Trinh.

Nhưng mà, bây giờ cô ta đang đổi cách, chuẩn bị xuống tay từ chỗ cô à?

Tưởng Nguyên Trinh có thái độ thế nào cũng không thể khiến cô bối rối, dù sao thì, nếu như phải nhắc đến chấp niệm đối với Thi Liên Chu, e rằng không ai có thể so sánh được với cô ta, một người phụ nữ kiên nhẫn như vậy, đương nhiên sẽ không ngồi yên và từ bỏ dễ dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-403.html.]

Khương Chi cười lạnh lùng, cô không biết Khương Nguyên Trinh đã phải chịu đựng đến mức nào mới có thể nhịn buồn nôn mà gọi mình là “chị dâu”, nhưng cô ta có thể nhịn cơn đau nhất thời để đạt được mục đích, cho thấy tư tưởng giác ngộ của cô ta cũng rất cao,

Thi Liên Chu cau mày, lạnh lùng nhìn Tưởng Nguyên Trinh, sự tức giận hiện lên trong đôi mắt phượng hẹp dài của anh.

Thi Liên Chu vẫn chưa quên việc Tưởng Nguyên Trinh đã làm, anh chỉ tạm thời vẫn chưa ra tay trả thù mà thôi.

“Anh năm, anh không cần phải nhìn em như vậy, hôm nay em nghe nói chị dâu đến Bắc Kinh rồi cho nên mới đến đây, em muốn dẫn chị ấy đi tham quan Bắc Kinh và mua một vài món quà cho chú dì mà thôi, nhất định sẽ mua thứ bọn họ thích. Anh năm là người bận rộn, nên chắc anh không có thời gian để đi cùng chị dâu, nhưng em thì có mà.”

Tưởng Nguyên Trinh cười vui vẻ, cô ta hoàn toàn không quan tâm đến sự thờ ơ của Thi Liên Chu.

Nhưng mà, lời cô ta nói lại khiến khóe miệng Khương Chi giật giật, hai người bọn họ có đủ thân thiết để để cùng nhau đi mua sắm không?

Thi Liên Chu kéo Khương Chi, hơi xoay người che cô ở sau lưng mình, khi anh nhìn về phía Tưởng Nguyên Trinh thì cũng không thèm chào hỏi hay nói chuyện tình nghĩa gì với cô ta nữa, chỉ lạnh lùng mà nói: “Cút.”

Khương Nguyên Trinh sửng sốt.

Mặc dù lúc trước Thi Liên Chu cũng không đối xử với cô ta dịu dàng cho lắm, chỉ chào hỏi một cách bình thường, nhưng từ “cút” hôm nay đã hoàn toàn phá vỡ mối quan hệ giữa hai bên, khiến cô ta sau này không thể lại gần anh nữa.

Tại sao chứ?

Tưởng Nguyên Trinh nhìn Thi Liên vô cùng cẩn thận bảo vệ Khương Chi ở sau lưng, giống như sợ cô ta làm tổn thương Khương Chi vậy, sau đó lại thấy anh lạnh lùng bảo cô ta cút, nếu như so sánh giữa thái độ anh đối xử với hai người bọn họ thì chuyện này gần như xé nát trái tim cô ta.

Thi Liên Chu kéo Khương Chi định vào nhà thì bị Tưởng Nguyên Trinh ngăn lại.

Cô ta dang rộng hai tay ra chặn trước mặt hai người, sau đó lại tỏ ra bối rồi và buồn bã: “Anh năm, em làm gì sai thì anh có thể nói cho em biết mà, nhưng tại sao anh lại làm tổn thương em như vậy? Chúng ta đã quen nhau từ khi còn nhỏ mà.”

Thi Liên Chu kéo Khương Chi lùi lại nửa bước, anh nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Tưởng Hạo là em họ của cô sao?”

Chỉ một câu nói đã khiến m.á.u trong đầu Tưởng Nguyên Trinh chảy ngược, mọi thứ trở nên trống rỗng.

Cô ta lùi lại nửa bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Cô. . .” Tưởng Nguyên Trinh nhìn Khương Chi một cái, sắc mặt của cô ta tái nhợt như tờ giấy.

Thi Liên Chu biết rồi sao?

Cô ta không nói bản thân hiểu Thi Liên Chu 100%, nhưng cô ta vẫn hiểu được 70%, nếu anh biết cô ta đã làm gì, vậy thì anh yêu Khương Chi đến chừng nào thì sẽ khiến cô ta thảm hại đến chừng đó.

Đột nhiên, khuôn mặt của Tưởng Nguyên Trinh lại cứng đờ.

Cô nhìn thấy một dấu hôn đỏ tươi trên cổ Thi Liên Chu, rõ ràng và chói mắt đến mức thiêu đốt cô ta từ đầu đến chân, nếu bây giờ trong tay cô ta có một con dao, cô ta sẽ không chút do dự mà đ.â.m c.h.ế.t Khương Chi!

Dấu hôn đó.

Tưởng Nguyên Trinh nhìn thẳng vào Thi Liên Chu.

Khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta được phản chiếu trong đôi mắt phượng đen nhánh của anh.

Trên mặt Thi Liên Chu không có bất cứ biểu tình thừa thãi gì, ở dưới sống mũi cao, đôi môi mỏng mím chặt lại, lạnh lùng đến mức không có tình người.

“Thi Liên Chu, em yêu anh nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại được một chữ “cút”, nếu như anh đã biết rồi thì em cũng không cần phải giấu nữa. Đúng, là em đã sai người làm hại Khương Chi đó, vậy thì sao chứ? Hai người có chứng cứ không?”

“Không có chứng cứ thì anh có thể làm gì em chứ? Em không chỉ muốn đối phó với cô ta một lần, sau này em còn sẽ g.i.ế.c cô ta!”

“Em còn sẽ tìm rất nhiều người đàn ông, để bọn họ nhìn cô ta từ đầu đến chân.”

Trong khi nói, Tưởng Nguyên Trinh cười lạnh rồi đứng lên, cơ thể cô ta run rẩy, vừa khóc vừa cười, trông giống như một người bị bệnh tâm thần.

Thi Liên Chu lạnh lùng nhìn cô ta, anh không hề bị lời nói của cô ta lay động, giống như hoàn toàn không hề quan tâm đến cô ta.

Loading...