Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 398
Cập nhật lúc: 2024-11-19 09:14:48
Lượt xem: 369
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh cũng nhiều lời, tiếp tục ăn thêm hai cái bánh, trong lòng thầm nghĩ dù đến lúc đó cũng sẽ đến giờ ăn. Dù Năm tính tình kém thì cũng sẽ đuổi ngoài ?
Lúc , bên ngoài toà nhà nhỏ tiếng gõ cửa.
“Hai ăn . Chắc là A Đạt mang đặc sản vùng núi đến đây.” Khương Chi nó xong, dậy ngoài sân.
A Đạt là thuộc hạ của Mạnh Lam. Sau khi rời thì A Đạt lập tức tiếp nhận nhiệm vụ đưa thổ sản vùng núi tới hàng ngày.
Mấy ngày nay cô đang tĩnh dưỡng ở nhà nên buổi sáng mỗi ngày A Đạt đều sẽ đưa thổ sản vùng núi từ thôn Khương Gia đến đây. Thổ sản vùng núi tươi còn dính sương, cực kỳ tươi. Mấy ngày nay hệ thống tài chính của cô tăng lên nhiều, vượt quá mức một triệu .
DTV
Nếu Thi Liên Chu ở lưng chống đỡ thì cô cách nào giải thích tung tích thổ sản vùng núi .
Khương Chi mở cửa, quả nhiên là A Đạt.
“Bà chủ!” A Đạt là một trai hàm răng trắng, khuôn mặt hiền hậu và thích .
Khương Chi mỉm : “Cứ chuyển hàng phòng khách là .”
A Đạt khẽ gật đầu nhưng lập tức chuyển hàng mà còn cúi đầu, nhỏ giọng : “Bà chủ, buổi sáng hôm nay bắt một kẻ lén lút ở cửa nhà xuất bản. Người đó là bạn của cô. đặc biệt đưa đến đây, bà gặp ?”
Đôi mắt Khương Chi khẽ nheo , lẽ cô đoán là ai.
A Đạt mở chốt đằng xe, một bóng cao lớn bước từ khe hở giữa đống giỏ tre.
Khuôn mặt của lạnh lùng, mặt một vết sẹo lớn bằng hai ngón tay, hung dữ, đúng là Cận Phong Sa.
mà, Cận Phong Sa hề tinh thần như ngày xưa, quần áo đều là bụi đất, tóc tai rối rắm, cho dù cách xa với hình ảnh ‘kẻ lưu lạc’, nhưng hiển nhiên khác biệt lớn với “Cận kỹ thuật viên” trong quá khứ.
Ánh mắt Khương Chi bình tĩnh Cận Phong Sa, cũng kinh ngạc, cũng khiếp sợ, cũng chê ác cùng sợ hãi.
Cô đầu với A Đạt: “A Đạt, dọn đồ .”
A Đạt gật đầu, thành thật dọn đồ từ trong cốp xe , chuyển từng sọt trong phòng khách.
Khương Chi dẫn Cận Phong Sa trong khu nhà ấm trồng hoa, Thi Liên Chu là tình thú. Tuy rằng đúng là mùa hoa, nhưng nhà ấm trồng hoa cũng vẫn trống , một chút sắc thái rực rỡ nào.
Ánh mắt Cận Phong Sa phức tạp Khương Chi, môi khô nhấp nhấp, giọng vẫn căng thẳng như đầu mới gặp: “Cô… Hình như cô thấy mà kinh ngạc một chút nào.”
Khương Chi lười những lời vô nghĩa, vì trắng : “Anh gặp Tiểu Ngự ? Thấy Tiểu Ngự thì mới thể tự thú ?”
Nghe hai chữ “tự thú”, đồng tử Cận Phong Sa co rụt , cánh tay rũ ở bên đều nắm chặt , mặt che kín vẻ căng thẳng, thể cứng đờ run rẩy, như là sự sợ hãi cùng cực chiếm cứ đầu óc.
Anh im lặng một lúc lâu, mới khô cằn mở miệng: “Đừng cho nó .”
Khương Chi lắc đầu, giọng của cô bình tĩnh như hề gợn sóng: “Tiểu Ngự đang ở thủ đô, đến đó .”
Tuy Cận Phong Sa đáng thương nhưng tất cả những điều đều do chính lựa chọn, lựa chọn kết hôn với Dư Hồng Mai, lựa chọn đón Dư Hồng Mai huyện Thấm, lựa chọn g.i.ế.c Dư Hồng Mai, với tất cả những chuyện xảy thì của .
Chỉ đáng tiếc, phụ lòng tin và tình yêu Tiểu Ngự dành cho .
Người sống đời tình yêu thì nên những chuyện khiến bản khó gánh vác, đó chịu đựng sự đau khổ cả đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-398.html.]
Khương Chi dám tưởng tượng trong tiểu thuyết, khi Tiểu Ngự tận mắt chứng kiến Cận Phong Sa trực tiếp tay g.i.ế.c c.h.ế.t Dư Hồng Mai, cha nuôi tù, thậm chí là bỏ thì tâm trạng của Tiểu Ngự sẽ thế nào. Trong tiểu thuyết, Cận Phong Sa cũng cân nhắc nhiều như , huống hồ là Cận Phong Sa lúc .
Vết sẹo mặt Cận Phong Sa như co rút, đột nhiên cúi đầu xuống, trông dáng vẻ cô đơn, rời khỏi nhà ấm trồng hoa.
Khương Chi híp mắt, hỏi: “Anh còn chạy ?”
Tiếng khổ của vang lên, Cận Phong Sa : “Chạy ? chạy cũng chỉ vì gặp mặt đứa nhỏ, nếu thấy nó thì còn chạy gì? mệt , lẩn trốn khắp nơi, bằng lúc lấy cái c.h.ế.t đền tội thì hơn.”
Dứt lời, Cận Phong Sa lắc đầu, nhanh chân chạy ngoài.
Thi Liên Chu và Sở Khác ở cửa nhà ấm trồng hoa, họ thấy Cận Phong Sa cúi đầu chạy đến, dáng vẻ suy sụp. Sở Khác cũng thổn thức mà an ủi: “Anh là một đàn ông, nên nhận tội sớm thì thể ngoài sớm, đến lúc đó cuộc đời mới.”
Cận Phong Sa sững sờ, đầu tiên gương mặt hờ hững của Thi Liên Chu, đó mới ngẩng đầu Sở Khác, miễn cưỡng lên tinh thần mà nở nụ : “Cảm ơn.”
Cận Phong Sa rời .
Khương Chi theo bóng lưng của , thu tầm mắt .
Cận Phong Sa là một lời sẽ giữ lời, sẽ đầu thú, chẳng qua lời của Sở Khác cũng chỉ thể coi là lời an ủi, vì ở thời đại mẫn cảm , Cận Phong Sa sẽ thể nào sống sót trở .
Tiểu Ngự bây giờ?
Thi Liên Chu đưa tay lên đồng hồ, giọng của trầm thấp mà lạnh lùng: “Đến giờ , thôi!”
Khương Chi hít sâu một , gật đầu : “Được!”
Cô tạm gác chuyện của Cận Phong Sa ót, sống c.h.ế.t của việc cô thể quản , cô cũng sẽ vì Cận Phong Sa mà nhờ Thi Liên Chu hỗ trợ, nếu lạm dụng chức quyền, sớm muộn cũng ngã xuống.
…
Sở Khác lái xe, cảm xúc của cũng lắm.
Anh : “Lão ngũ, Cận Phong Sa thể ngoài ? Tội g.i.ế.c sẽ phán thế nào?”
Anh là con cháu nhà quan, đối với tội g.i.ế.c thì Sở Khác cách giống với bình thường, bây giờ còn thực hiện quy tắc “vương tử phạm pháp cũng xử tội như dân thường”, theo thấy, một phụ nữ giống như Dư Hồng Mai c.h.ế.t thì thôi, Cận Phong Sa cần thiết đền mạng cùng.
Thi Liên Chu lập tức thu hồi ánh mắt đang ngắm cảnh tượng xẹt qua cửa sổ, giọng thẳng thắn: “Sẽ chết.”
Khương Chi đầu , đó rủ mắt xuống.
Thi Liên Chu thấy nhiều chuyện, tất nhiên rõ cách vận hành trong đó.
Một khi Cận Phong Sa đầu thú, xem như tự chui đầu lưới.
Sở Khác thở dài, cũng nên gì nữa, trái tận dụng mối quan hệ cứu Cận Phong Sa một mạng nhưng đáng tiếc nhà họ Sở nào việc trong ban ngành tương ứng, nếu thật sự vận dụng đến sức mạnh của nhà họ Sở để tác động thì chỉ sợ hao tốn ít sức lực.
nếu thuyết phục lão ngũ…
Sở Khác thoáng qua Thi Liên Chu một cái, đó lặng lẽ thu hồi ánh mắt.