Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 392

Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:14:37
Lượt xem: 25

Sắc mặt Thi Liên Chu bình tĩnh, nghe đến hai chữ “Trương Nhân” cũng giống như nghe thấy người xa lạ vậy, vô cùng lạnh nhạt.

Nụ cười trên môi Khương Chi cứng đờ, ánh mắt lóe lên, cô hỏi: “Bác sĩ Trương thế nào rồi?”

Nhắc đến bác sĩ Trương, Sở Khác cau mày.

Anh ấy và bác sĩ Trương đều là bác sĩ, có lẽ vì sự đồng cảm, cho nên anh ấy cảm thấy đồng tình sâu sắc với cảnh ngộ bi thảm mất con gái khi về già của ông ấy.

Sở Khác thở dài nói: “Còn có thể thế nào chứ? Đứa con gái duy nhất vừa chết, cuộc sống cũng không còn hy vọng gì nữa, hôm đó ông ấy đã mang t.h.i t.h.ể của Trương Nhân đi, chắc là đến Bắc Kinh rồi, Trương Nhân sẽ được chôn bên cạnh mộ của vợ ông ấy.”

Thi Liên Chu bưng chén trà lên nhấp một ngụm, yết hầu cuộn lên, giọng nói lạnh lùng: “Nói về người chết, xui xẻo.”

Sở Khác: “? ? ?”

Người c.h.ế.t xui xẻo?

Lão đại, cậu là người quan tâm đến chuyện có xui xẻo hay không à?

Sở Khác liếc nhìn Khương Chi ở một bên, anh ấy hiểu rõ trong lòng, anh chàng này sợ vợ mình sợ hãi chứ gì, còn không nói thẳng ra, nói bóng nói gió thật sự không giống với Thi Liên Chu.

Khương Chi ngoan ngoãn chuyển đề tài, cười nói: “Lê Sơ đâu? Lúc trước em nhờ cậu ấy xin giấy phép kinh doanh, cậu ấy đã sắp xếp công việc cho em, lúc đó em đã hứa cho cậu ấy một phần lợi nhuận của nhà xuất bản.”

Thi Liên Chu lạnh lùng nói: “Không cần đưa.”

Đôi mắt Sở Khác lại hiện lên màu xanh lục, anh ấy nói: “Nhà xuất bản? Là ‘Nhà xuất bản Thanh Phong Du’ à?”

Khương Chi hơi nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Ồ? Anh biết à?”

“Xì, đều trách Lê Minh, cậu ấy cả ngày cứ cầm tờ báo xem suốt, với tính cách chó má của cậu ấy, đọc một bức thư thôi cũng chê mệt mỏi, vậy mà có thể ngồi xuống im lặng đọc báo, sau đó tôi mới biết cậu ấy đang xem tiểu thuyết “Anh Hùng Xạ Điêu!”

“Tôi nghe Lý Minh nói rồi, nhà xuất bản bản in bài báo đó do chị dâu nhỏ mở có đúng không?”

Khi Sở Khác nhắc đến “Anh Hùng Xạ Điêu”, ánh mắt của anh ấy sáng lên, chứng tỏ anh ấy cũng là một fan cuồng nhiệt.”

“Ngày nào cũng phải đặt báo ở trấn Đại Danh thì xa lắm, chị dâu nhỏ có hứng thú mở chi nhánh ở Bắc Kinh không? Tôi sẽ đầu tư cho cô! Chúng ta cùng nhau kinh doanh nhé, thế nào?” Sở Khác chà xát tay, một bộ xoa tay hầm hè, nhìn có vẻ hăng hái và sẵn sàng.

Anh ấy đã hỏi thăm rồi, nhà xuất bản Thanh Phong Du mới mở được một tháng mà chiếm vị trí số một trong ngành ở trấn Đại Danh, doanh số bán ra cao hơn hẳn các báo của nhà xuất bản khác, không nói đến những chuyện khác, cho dù chị dâu nhỏ không kết hôn với lão ngũ thì ít nhiều cũng được xem là người có tiền rồi.

Thi Liên Chu liếc Sở Khác một cái, anh phát ra một tiếng cười nhàn nhạt.

Sở Khác trợn mắt trắng, thầm lẩm bẩm trong miệng: Không hợp tác thì không hợp tác, lão ngũ thật đúng là đáng ghét.

Khương Chi vui vẻ nói: “Được, chúng ta cùng nhau làm ăn đi.”

Những người bạn thân thiết của Thi Liên Chu đều không phải là người bình thường, bọn họ cũng được xem như là người có m.á.u mặt trong giới thế gia ở Bắc Kinh, nếu như có thể kéo bọn họ đầu tư, thì cũng là một chuyện tốt.

Một khi nhà xuất bản Thanh Phong Du tiến vào Bắc Kinh và kiếm được lợi nhuận khổng lồ, vậy thì nhất định sẽ chạm vào bánh kem của người khác, giống như cô đã nói, phía sau cần phải có cây lớn, nếu không thì một người bình thường muốn cắm rễ ở Bắc Kinh cũng không phải là chuyện dễ gì.

“Thật sao? ?” Sở Khác vui mừng khôn xiết.

Cả đời anh không có gì đam mê khác ngoài kiếm tiền và tám chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-392.html.]

Nhưng mà, rõ ràng anh ấy không có nhiều kinh nghiệm trong hai chuyện này

Khương Chi gật đầu cười nói: “Đương nhiên, lần này đến Bắc Kinh phải làm phiền anh rồi.”

Sở Khác cười đến mức thấy răng không thấy mắt: “Ha ha, không phiền không phiền, chị dâu nhỏ nói gì vậy? Chúng ta đều là một nhà, người một nhà sao có thể nói lời khách sáo được chứ? Cậu nói đúng không lão ngũ?”

Thi Liên Chu khinh thường dáng vẻ không có cốt khí của Sở Khác, anh nhíu mày thật chặt.

Sở Khác cũng không để ý, quay sang trò chuyện với Khương Chi về kinh nghiệm chữa bệnh của mình.

Nói mãi nói mãi, Sở Khác không tránh được việc thay thuốc cho Khương Chi, tiện thể kiểm tra xem tình hình hồi phục của vết thương.

Đây thật sự là một cảnh tượng khó tin, anh ấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy vết thương do đạn b.ắ.n trên vai Khương Chi, vết thương bây giờ chỉ còn lại một vết sẹo đỏ ửng, anh ấy ngạc nhiên nói: “Vết thương của chị dâu nhỏ hồi phục nhanh thật đó, không biết cô đã dùng loại thuốc nào vậy?”

Khương Chi liếc mắt nhìn Thi Liên Chu.

Những ngày này cô không mấy khi dùng thuốc do bệnh viện cấp mà chủ yếu mua thuốc chữa vết thương ngoài da trong cửa hàng hệ thống, có lẽ vì hệ thống thuộc loại bàn tay vàng, cho nên các loại thuốc bán ra đều có tác dụng rất tốt, cô đã phát hiện ra điều đó khi thoa thuốc xóa sẹo cho Tiểu Diệu.

Các loại thuốc do hệ thống sản xuất có hiệu quả vượt xa các loại thuốc thông thường ở đời trước, chỉ một điểm này thôi, cũng có thể xem là vũ khí tốt nhất trong tay mình rồi.

Thi Liên Chu nhận được ánh mắt của Khương Chi, đôi mắt phượng híp lại một nữa, lộ vẻ sâu xa khó lường, anh nói: “Sở Khác, cậu không kinh doanh được nhà xuất bản đâu, có muốn hợp tác kinh doanh dược phẩm không?”

DTV

Khương Chi mím môi.

Cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện sử dụng hệ thống để kiếm tiền như thế nào, nhưng với khả năng bây giờ của cô, nếu cô sử dụng hệ thống mà không thể giải quyết hậu hoạn thì sẽ vô cùng phiền phức, nhưng nếu do Thi Liên Chu ra tay thì lại khác.

Dược phẩm trong hệ thống có ích cho đất nước và nhân dân, nếu kinh doanh thành công, vậy thì thật sự là vụ làm ăn một vốn bốn lời.

Sắc mặt Sở Khác hơi ngưng trọng, anh ấy trầm giọng nói: “Kinh doanh dược phẩm?”

Những năm 1980, thị trường dược phẩm trong nước dần mở cửa và khởi sắc, việc quản lý thuốc cũng từng bước quy phạm, phần lớn các xưởng sản xuất dược phẩm đều do nhà nước trực tiếp quản lý, giám sát, một số loại thuốc Tây bởi vì nhập khẩu khó khăn mà trở nên khan hiếm.

Nói theo cách này, kinh doanh dược phẩm thật sự rất có lợi nhuận rất lớn, nhưng rủi ro cũng rất cao, nếu không có bản lĩnh thì không thể làm được.

Nhà họ Sở bọn họ kinh doanh một xưởng sản xuất dược phẩm, cho nên anh ấy biết rõ chuyện khởi nghiệp kinh doanh dược phẩm khó khăn như thế nào.

Sở Khác thấy Thi Liên Chu không giống như đang nói đùa, anh ấy trầm ngâm nói: “Cậu có đường à?”

Thi Liên Chu gõ gõ ngón tay trên bàn, anh không nói thẳng mà nheo mắt nhìn Sở Khác, nói với giọng nhàn nhạt: “Làm hay không?”

Sắc mặt Sở Khác hơi buông lỏng.

Anh ấy quen biết Thi Liên Chu nhiều năm như vậy, đương nhiên biết anh không phải là người b.ắ.n tên không có mục đích, Thi Liên Chu dám nói ra, chứng tỏ việc làm ăn này có thể làm được, anh em đã đích thân mời anh ấy tham gia kinh doanh, dù thế nào thì cũng không thể để người ta thất vọng mà phải không?

“Làm!” Sở Khác gật đầu thật mạnh.

Thi Liên Chu gật đầu, anh nói với giọng không nhanh không chậm: “Được, đợi trở về Bắc Kinh.”

Nghe thấy Thi Liên Chu nói như vậy, Sở Khác chỉ có thể kiềm chế sự khó hiểu trong lòng, đợi bọn họ về Bắc Kinh rồi tính tiếp.

Ăn tối xong, Khương Chi nhìn thời gian, cô nói: “Em phải đến xưởng luyện thép một chuyến.”

Loading...