Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 384
Cập nhật lúc: 2024-11-19 06:55:01
Lượt xem: 27
Bản tính của “sát phá lang” vừa khó hòa hợp vừa thiện ác không đồng nhất, kèm theo tính cực đoan, hỉ nộ vô thường.
Đây không những là “vị khách đến từ nơi khác” mà lần đầu ông ấy gặp phải, hơn nữa còn là một “sát phá lang”.
Một người có hai số mệnh đặc thù thế này cũng không biết là chuyện tốt hay xấu.
Trong mắt Trần Bán Tiên lóe lên vẻ lo âu nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, ông ấy không trả lời Thi Liên Chu mà chỉ ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt im lặng, khi ông ấy không nói chuyện thì đúng là rất có dáng vẻ của một cao nhân thế ngoại.
May mà chưa đợi được bao lâu thì Tạ Lâm đã xách một túi đồ lớn, thở hổn hển trở về.
“Ông, ông chủ… Đồ đây!” Anh ấy đưa túi đồ cho Thi Liên Chu, khom người thở hồng hộc.
Thi Liên Chu nhận lấy, rồi đưa cho Trần Bán Tiên.
Trần Bán Tiên vui vẻ cười nói: “Lúc tôi gọi hồn, cậu phải ở bên cạnh nói chuyện với cô ấy, nói cái gì cũng được nhưng không được gián đoạn, bằng không cô ấy sẽ không tìm được đường trở về, hiểu chưa?”
Nói đến phần sau, giọng nói của Trần Bán Tiên đã thay đổi trở thành cực kỳ nghiêm túc.
Thi Liên Chu gật đầu, anh ngồi cạnh giường, nắm chặt bàn tay đã lạnh lẽo đến mức không còn nhiệt độ của Khương Chi.
Đôi mắt phượng của anh hơi híp lại, tay nắm chặt: “Nhất định em phải trở về!”
…
Khương Chi đứng trước cửa sổ sát đất ở lầu 20.
Cô mặc một bộ váy dài màu đỏ thẫm, nhan sắc diễm lệ trung hòa với gương mặt điềm tĩnh, làn da cô trắng nõn dưới ánh đèn màu vàng cam càng làm tăng thêm sức quyến rũ mà ngày thường không có.
Tay cô nâng một ly rượu, bên trong đó là chất lỏng màu hổ phách trong suốt.
Môi đỏ hé mở, cô nhấp một ngụm, vị đắng chát nhẹ của rượu lập tức xông lên đầu.
Hai cánh tay khoang trước ngực, từ trên cao Khương Chi nhìn xuống ánh đèn ở ô cửa sổ của những ngôi nhà bên dưới.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại di động vang lên vài tiếng.
Lông mi cô khẽ động đậy, Khương Chi đặt chiếc ly đế cao xuống, cầm điện thoại lên nhìn, chỉ thấy có một tin nhắn: “Có thể ra ngoài uống một ly không?”
Khương Chi cau mày, từ lúc nào cô đã thêm bạn với một người càn rỡ thế này?
Ngón tay di chuyển trên màn hình, cô vừa muốn xóa người này ra khỏi danh sách bạn bè thì đối phương đã gửi thêm một tin nhắn nữa: “Tôi là Thôi Tử Tiện, người đã bị cô kéo lần trước, cô có thể gọi tôi là Tử Tiện.”
Động tác xóa của Khương Chi hơi khựng lại, bỗng nhiên cô nhớ đến bóng lưng quen thuộc kia.
Cô mím môi, đáy mắt như hiện lên vẻ ảm đạm.
Khương Chi không hiểu nổi tâm trạng này, cô cũng không biết nguyên nhân xuất hiện tâm trạng này.
DTV
Cửa sổ tin nhắn lại xuất hiện một tin nhắn: “Cô đã ngủ chưa?”
Khương Chi híp mắt lại. Thôi Tử Tiện?
Lông mi dài của cô hơi rủ xuống che giấu suy nghĩ hiện ra trong mắt, khóe miệng đang mím lại từ từ được thả lỏng, rất lâu sau đó cô mới nhấp vào màn hình, trả lời: “Được.”
Không thể không phủ nhận, cô rất muốn nhìn lại bóng lưng kia.
Nhất định cô phải biết được bóng lưng kia mang ý nghĩa gì với cô.
Thôi Tử Tiện nhận được tin nhắn thì vô cùng phấn khích, sau khi cẩn thận hỏi thăm sở thích của Khương Chi và thăm dò ý kiến của cô về quán bar mà anh ấy đã chọn, Khương Chi cũng không từ chối, cô thay đồ, lái xe đến địa chỉ mà Thôi Tử Tiện đã gửi cho mình.
Quán bar Lão Tửu.
Lúc Khương Chi lái xe đến quán bar, cô lại nhìn thấy bóng lưng khiến cô rung động vào ngày hôm đó.
Đôi con ngươi của cô co lại, đầu lông mày nhíu chặt, ngón tay yếu ớt, tái nhợt xoa lấy thái dương.
“Thôi Tử Tiện, mau nhìn kìa, là xe cao cấp!” Người bạn đứng cùng một chỗ với Thôi Tử Tiện vừa liếc mắt đã nhìn thấy ngay một chiếc Bentley màu trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-384.html.]
Trái lại Thôi Tử Tiện rất bình tĩnh, anh ấy chỉ liếc mắt nhìn qua rồi thu hồi lại ánh mắt.
Người bạn đứng cạnh anh ấy chậc một tiếng, nói: “Đến bao giờ tôi mới có thể lái được chiếc xe thế này nhỉ!” Sau khi cảm thán xong, người bạn này lại nói thêm vài câu, anh ta nhìn đồng hồ nói: “Tử Tiện, khi nào nữ thần của cậu mới đến? Thật sự không cần đón cô ấy chứ?”
Thôi Tử Tiện lắc đầu.
Khương Chi dùng ngón tay ấn vào thái dương đang đau nhức của mình, một lúc lâu sau đó mới bình thường trở lại.
Cô rủ mắt xuống, mở cửa xuống xe.
Gió đêm nhè nhẹ làm mái tóc cô lay động, tỏa ra một mùi thơm của cỏ tươi.
“Oh my god!” Ánh mắt của người bạn đột nhiên trừng to lên, anh ta ngạc nhiên nhìn về phía trước, tự mình lẩm bẩm: “Từ xưa đến nay đúng là không có gái xấu lái xe sang. Nhưng người đẹp kia trông quen quá!”
Thôi Tử Tiện cũng ngước mặt lên nhìn theo trong vô thức, ngay sau đó anh ấy đã nhìn thấy Khương Chi trong chiếc áo khoác màu trắng.
Cô mặc chiếc áo khoác bằng lông dê, đai lưng hơi lỏng làm nổi bật dáng người tinh tế, yểu điệu, gương mặt thanh tú, xinh đẹp thoát tục, trông cô giống như một đóa hoa sen tươi sáng mê hoặc người khác.
Điều Thôi Tử Tiện chú ý đến không phải chiếc xe cao cấp, cũng không phải quần áo sang trọng của cô mà là đôi con ngươi điềm tĩnh kia.
Ngày đó chỉ vừa nhìn thoáng qua, điều hấp dẫn anh ấy chính là đôi con ngươi trong suốt như gương của cô.
Người phục vụ ở bãi đậu xe nhanh chóng nhận lấy chìa khóa Khương Chi đưa đến.
Đột nhiên hô hấp của Thôi Tử Tiện trở nên dồn dập, anh ấy căng thẳng đứng lên đón tiếp.
Thôi Tử Tiện lúng túng há miệng nói: “Cô đã đến rồi.”
Người bạn của Thôi Tử Tiện nhìn người đồng nghiệp ngoại khoa trước nay vẫn thường quát tháo nhưng bây giờ lại căng thẳng thế này thì không khỏi đỡ trán, anh ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà dậm chân, cắn răng nói: “Thể hiện sức hút của cậu đi chứ! Đần quá!”
Khương Chi gật đầu, tay đút vào túi áo khoác, giọng nói thản nhiên: “Đi vào đi! Anh dẫn đường!”
Thôi Tử Tiện sững sờ, anh ấy mờ mịt không hiểu gì nhưng vẫn đi phía trước dẫn đường theo lời cô.
Khương Chi nhìn theo bóng lưng anh ấy, lông mi dài của cô lại run rẩy một trận.
Một đoàn người cứ như vậy mà bước vào quán bar, ngồi xuống.
“Uống chút gì không?” Thôi Tử Tiện hơi không được tự nhiên mà hỏi.
Khương Chi mím môi, trong con ngươi là vẻ thờ ơ, điềm nhiên giữa sự ồn ào, náo nhiệt xung quanh: “Một ly nước lọc.”
Thôi Tử Tiện khẽ gật đầu.
Người bạn kia của Thôi Tử Tiện không kịp chờ đợi, chỉ muốn hàn huyên với Khương Chi: “Người đẹp, tôi còn chưa biết tên cô.”
Thôi Tử tiện nhíu mày, không vui nhìn bạn mình.
Anh ấy cũng không phải cố ý hẹn người bạn này đi theo, chỉ trùng hợp đụng phải ở trước cửa quán bar mà thôi.
“Tôi không phải đến đây để tán gẫu, tôi chỉ muốn biết trước đây anh đã từng gặp tôi rồi sao?” Giọng nói của Khương Chi rất nghiêm túc, cô nhìn gương mặt của Thôi Tử Tiện lại không hề có cảm giác rung động như nhìn bóng lưng anh ấy.
Cô biết câu hỏi này của cô cũng là vô ích, vì lần đầu tiên gặp, ánh mắt anh ấy nhìn cô rất mờ mịt.
Thế nhưng vì sao bóng lưng của anh ấy lại quen thuộc như vậy?
Thôi Tử Tiện nhìn đáy mắt như phát sáng của Khương Chi, anh ấy biết đáp án mà cô muốn nghe là gì nhưng rất đáng tiếc, trước kia họ thật sự chưa từng gặp nhau, nghĩ như vậy nên Thôi Tử Tiện cũng trả lời như thế.
Khóe miệng người bạn kia co rút, ánh mắt anh ta nhìn Thôi Tử Tiện như nhìn tên đần.
Nếu trong tình hình thế này thì vẫn phải khẳng định để giữ được người đẹp trước rồi nói sau, đồ ngốc này!”
Thôi Tử Tiện im lặng một lúc mới hỏi: “Cô nhầm tôi với người khác sao?”
Lúc hỏi câu này, đáy lòng anh ấy cảm thấy vừa cô đơn vừa đắng chát.
“Có lẽ vậy.” Khương Chi nâng ly nước lên uống một hớp, giọng nói của cô vẫn hờ hững, giống như không thèm để ý đến anh ấy.