Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 377

Cập nhật lúc: 2024-11-19 06:54:49
Lượt xem: 25

“Thị trấn Đại Danh đã không còn an toàn nữa, bà chủ vẫn nên đến thủ đô thôi! Thủ đô được cai quản nghiêm ngặt, người của tổ chức Sơn Khẩu không dám tùy tiện đến gần.” Vẻ mặt Mạnh Lam rất nghiêm túc, đối mặt với những sát nhân thuộc phần tử bạo lực liều mạng này, anh ấy cũng rất đau đầu.

Khương Chi bình tĩnh gật đầu, trong mắt còn lóe lên sát ý.

Nhà họ Hoắc khinh người quá đáng!

Xem ra cô nên đưa mấy đứa bé đến thủ đô ở một thời gian thôi.

Mặc dù cô có bản lĩnh nhưng hai tay cũng khó đấu lại bốn tay, khó tránh khỏi có lúc sơ suất, nếu vì sơ sẩy mà tạo thành thương tổn gì đó cho mấy đứa bé, đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn.

Huống hồ còn là sát thủ chuyên nghiệp nên cô cũng không có lòng tin chắc chắn.

Mạnh Lam thấy cô chịu nghe lời mình khuyên thì nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tôi sẽ nhanh chóng thu xếp, ngày mai hoặc ngày mốt phải lập tức đi ngay.”

Môi đỏ của Khương Chi nhẹ mím lại, cô gật đầu nói: “Được!”

Cô không phải người lỗ mãng, cũng không bao giờ làm chuyện không nắm chắc, nếu nhà họ Hoắc đã quyết tâm muốn g.i.ế.c cô mà dùng tiền mua mạng cô, đối mặt với bọn sát thủ chuyên nghiệp thì cô khó có khả năng chạy thoát.

Cho dù cô giỏi dùng súng, bản lĩnh tốt nhưng thủ đoạn một kích tất g.i.ế.c c.h.ế.t thì vẫn chưa được.

Trong lúc hai người nói chuyện, tên lưu manh cầm đầu thở phào nhẹ nhàng. Hắn nghe cuộc đối thoại của hai người họ thì biết họ sẽ không ở lại trấn Đại Danh này nữa, nếu như vậy hắn cũng không cần dính dáng vào chuyện này nữa.

Hắn vừa nghĩ đến đây thì ánh mắt lạnh lùng của Khương Chi đã đảo qua người hắn: “Quay về thủ đô thì đưa tên này theo.”

Mạnh Lam gật đầu, đưa tay xách cổ áo tên cầm đầu lên, ánh mắt ghét bỏ khi nhìn thoáng qua đũng quần hắn.

Khương Chi trở lại trấn Đại Danh, tự mình đến nhà trẻ đón mấy đứa bé.

Nhà họ Hoắc quyết tâm muốn đưa Tiểu Tông đi, tất nhiên sẽ không chỉ ra tay hại người mà để nhà trẻ gió êm sóng lặng.

“Sao vậy mẹ? Có phải mẹ không vui không?” Tiểu Diệu ngồi trên ghế nhìn Khương Chi, vẻ mặt cậu bé lo lắng.

Khương Chi im lặng một lát mới ngước mắt lên nhìn về phía Tiểu Tông, Tiểu Diệu và Tiểu Qua: “Ngày mai, các con đi theo mẹ đến đón Tiểu Ngự về, sau đó chúng ta cùng đến thủ đô, được không?”

Vốn dĩ cô muốn để Tiểu Ngự bị dạy dỗ một phen, sau đó mới ra mặt dẫn nhóc con đó về nhưng với tình hình nguy hiểm trước mắt này, cô không quản đến chuyện dạy dỗ Tiểu Ngự nữa, việc cấp thiết nhất vẫn là đưa mấy đứa bé đến thủ đô, dù sao ở lại trong nhà họ Thi vẫn an toàn hơn ở trấn Đại Danh.

Nếu chỉ mỗi Tưởng Nguyên Trinh, Khương Chi cũng không cần làm đến mức này nhưng nếu có nhà họ Hoắc nhúng tay vào, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nhà họ Hoắc đâu phải một gia đình thương nhân nhỏ bé tầm thường, nhất là khi người muốn đối phó với cô lại là đại phòng đang cầm quyền của nhà họ Hoắc, nhìn tình hình hôm nay cũng đủ biết bọn họ tàn nhẫn độc ác thế nào.

“Thủ đô? Chúng ta sắp đi tìm cha sao?” Tiểu Qua vừa nghe nói sắp đi thủ đô thì phấn khởi đến mức nhảy khỏi ghế.

Sắc mặt vui vẻ của Tiểu Qua khiến gương mặt vẫn căng cứng của Khương Chi được thả lỏng, cô khẽ cười nói: “Đúng vậy! Có vui không?”

“Ừm! Vui! Cực kỳ vui! Con nhớ cha rồi!” Tiểu Qua liên tục gật đầu mà không hề che dấu sự yêu thích của mình dành cho Thi Liên Chu.

Tiểu Diệu chi mím môi nhỏ, rất lâu sau đó mới hỏi một câu: “Vậy chúng ta không đi học nữa sao?”

Cậu bé hơi bối rối. Nếu không đi học thì không có kiến thức, vậy cậu bé có bị biến thành kẻ đần không?

Khương Chi chớp mắt, cô đưa tay xoa đầu Tiểu Diệu, dịu dàng nói: “Nếu con muốn đi học thì đến thủ đô, để cha đưa các con đến trường ở thủ đô, được không?”

Tiểu Diệu nhìn Khương Chi, cố gắng khẽ gật đầu, trông cậu bé không vui lắm.

Tiểu Tông vẫn nắm chặt rubik, cậu bé nghiêng đầu, giọng nói lại không nhanh không chậm: “Anh cả đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-377.html.]

“Ở Lan Hương, đó là nơi các con chưa từng đến. Ngày mai, ngày mai chúng ta cùng đi đón anh cả về.” Ánh mắt Khương Chi lộ ý cười, cô vừa cười vừa nói.

Tiểu Qua khịt mũi một cái, hơi mất hứng nói: “Anh cả luôn bỏ chạy một mình, còn không dẫn chúng ta theo, em sẽ không chơi với anh ấy nữa.”

Khương Chi nghe thấy lời nói tức giận của đứa nhỏ này thì không khỏi bật cười một tiếng, cô xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Qua mà không nói tiếp.

Bây giờ cô chỉ hy vọng có thể thuận lợi đến thủ đô.

Hôm sau.

Khương Chi dặn dì Lý đến nhà trẻ xin phép nghỉ học cho mấy đứa bé, Mạnh Lam lái xe đưa họ đến Lan Hương.

Con đường đi đến Lan Hương rất vắng vẻ, đây là nơi ra tay rất lý tưởng, cho dù hai sát thủ đã c.h.ế.t hôm qua nhưng không thể cam đoan sẽ không còn tên nào nữa. Để phòng ngừa bất trắc, Mạnh Lam chỉ có thể không rời khỏi Khương Chi và mấy đứa bé một tấc nào.

Mạnh Lam lái xe rất nhanh, khoảng chừng hai giờ sau xe đã chạy đến thôn Lan Hương.

DTV

Khương Chi nhíu mày, trong lòng không kìm được cảm thán.

Kế hoạch không đuổi kịp sự biến hóa. Vốn dĩ cô muốn mượn Dư Hồng Mai để Tiểu Ngự nếm chút khổ sở, tránh cho sau này còn chạy loạn khắp nơi nhưng bây giờ đành phải bỏ qua chuyện dạy dỗ đứa nhỏ kia.

Xe vừa lái đến đầu thôn, Khương Chi lập tức nhìn thấy một nhóm mấy bà thím ngồi chung một chỗ, cắn hạt dưa với Dư Hồng Mai.

Cô ta vừa nhìn thấy chiếc xe, trong nháy mắt hai mắt như lóe sáng trở nên linh hoạt hơn, tròng mắt quay tròn không ngừng, không cắn hạt dưa nữa mà đưa tay vuốt tóc mình, cũng không biết có ý đồ gì.

Khương Chi không có thời gian lãng phí ở chỗ này, cô để mấy đứa bé chờ trong xe, chỉ một mình cô xuống xe.

Vừa nhìn thấy Khương Chi, ánh sáng trong mắt Dư Hồng Mai đã mất đi không ít, cô ta tỏ ra căm ghét, có cảm giác như đạp phải cứt.

Dư Hồng Mai liếc mắt về phía Khương Chi, rồi tiếp tục cắn hạt dưa trong tay mình, vừa cắn còn vừa nhỏ giọng thì thầm gì đó với mấy bà thím bên cạnh, mà nhìn tư thế kia thì tất nhiên sẽ không phải nói mấy lời tốt đẹp gì đó về Khương Chi rồi.

Đến lúc Khương Chi đến gần, cô vừa nghe một câu: “Có tiền thì thế nào, chẳng phải cũng không lọt vào mắt xanh của chồng tôi sao?”

Cô ta vểnh mũi lên tận trời, đắc ý không thôi, khiến mấy bà thím ngồi cạnh cô ta phải nhìn nhau. Mắt thấy Khương Chi đến gần, bọn họ vội kéo ống tay áo của Dư Hồng Mai, cũng không dám ngồi chung một chỗ tán gẫu với cô ta nữa, tất cả nở nụ cười khách sáo với Khương Chi rồi vội vàng rời đi.

Mấy bà thím này đã biết đứa cháu nhà bà con xa của bà Anh là một kẻ không có đầu óc. Chẳng phải sao? Cô ta còn dám bàn tán về người có tiền.

Mà Dư Hồng Mai cũng không sợ, cô ta đưa tay vào túi quần móc hạt dưa, trợn trắng mắt nói: “Cô lại đến đây làm gì?”

Khương Chi lười so đo với cô ta, chỉ nói dứt khoát: “Tiểu Ngự đâu? Tôi đến đón nó.”

Con ngươi của Dư Hồng Mai đảo tròn một vòng, nhìn cô ta như đang hả hê: “Tiểu Ngự? Ý cô là Cận Cương Thiết à? Ha ha, hôm qua vừa mới theo lão Cận quay lại huyện Thấm rồi, xem như cô đến một chuyến vô ích rồi, tiền xăng cũng không rẻ ha?”

“Quay lại huyện Thấm?” Khương Chi nhíu mày.

“Hứ.” Dư Hồng Mai không muốn nói chuyện với Khương Chi, cô ta lắc m.ô.n.g rời đi.

Khương Chi quay đầu nhìn về phía nhà của Cận Giai Giai cách đầu thôn không xa.

Cô đi thẳng qua đó, Khương Chi còn chưa gõ cửa thì đã thấy một ổ khóa trên nắm tay cầm.

Có một bà thím vừa rồi cũng ngồi tán gẫu với Dư Hồng Mai, bà ấy sống cạnh nhà Cận Giai Giai, nhìn thấy Khương Chi đứng trước nhà Cận Giai Giai thì có lòng tốt nói: “Đồng chí, cô tìm Gai Gia à? Cô ấy đã đi làm công nhân ở huyện Thấm rồi, không có ở nhà.”

Khương Chi mấp máy môi, nói tiếng cảm ơn, rồi quay người đi về xe.

“Mẹ, anh cả đâu?” Tiểu Qua chớp mắt hỏi.

Loading...