Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 359
Cập nhật lúc: 2024-11-19 06:53:16
Lượt xem: 34
Khương Chi cười khẽ, cô ung dung lên tiếng, giọng nói rất dễ nghe: “Đối với việc này, sự giúp đỡ của tôi rất hữu hạn, chờ anh quyết định được khi nào đi thì thông báo với tôi, tôi có thể giao cho anh một khoản tiền để xây dựng trường học, xem như một phần tâm ý của tôi.”
An Thiên Tứ im lặng một hồi lâu mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Anh ấy biết, nếu mình không đồng ý thì Khương Chi sẽ luôn cảm thấy gánh nặng vì còn thiếu nợ ân tình với anh, nếu như vậy cô sẽ rất mệt mỏi.
Mà xây trường học mới cũng cần không ít tiền, cô đã rất có thành ý rồi.
Hai người trò chuyện xong, Khương Chi gọi Tiểu Qua lại.
Hôm nay cô còn công việc chính cần giải quyết nên không có thời gian ở lại trường tiểu học trong thôn quá lâu.
Tiểu Qua kéo theo Khương Dược Tiến đến, cậu bé ngửa đầu, trông mong nhìn mẹ mình: “Mẹ, không phải chúng ta sẽ lên núi sao? Khương Dược Tiến rất quen thuộc trên núi, để cậu ấy dẫn đường và đi chung với chúng ta nhé!”
Nói cho cùng là vẫn không muốn xa bạn.
Khương Dược Tiến hơi sợ sệt khi đứng cạnh Khương Chi, cậu bé cẩn thận, đứng thẳng người, nói rất chắc chắn: “Dì Chi tử, cháu biết đường đi rất chính xác, dì dẫn cháu đi chung với!”
Khương Chi cười, lắc ngón tay mình nói: “Không phải cha mẹ cháu đến đón sao? Sao có thể theo dì đi lung tung được?”
An Thiên Tứ cũng kéo Khương Dược Tiến với gương mặt không vui lại: “Lần sau đi! Lần sau các em lại cùng leo núi.”
Sau cùng, Khương Dược Tiến cũng chỉ có thể nhìn theo Khương Chi và Tiểu Qua rời đi với vành mắt đã đỏ hoe.
Cậu bé đã nghe người trong nhà mình nhắc đến rất nhiều lần, mọi người nói nhà của Tiểu Qua đã phát đạt, dì Chi Tử kiếm được rất nhiều tiền, sau này nhà của họ sẽ ở trong thành phố, mà cậu bé sẽ không có cách nào chơi đùa với Tiểu Qua nữa rồi.
Khương Dược Tiến cảm thấy mất mát, rủ đầu xuống.
An Thiên Tứ xoa đầu cậu bé, an ủi: “Tiểu Qua đã mang dụng cụ học tập mới đến cho em, đi xem thử nhé!”
DTV
…
“Bà chủ, cậu chủ nhỏ, hai người quay lại rồi!” Mạnh Lam nhanh chân bước đến nghênh đón.
Khương Chi gật đầu. Ban đầu cô không để Mạnh Lam lái xe đến trước cổng trường cũng vì không muốn hù dọa mấy đứa bé.
Khương Chi nhìn đồng hồ: “Đi thôi! Bây giờ đến bên kia xem nhà xây dựng thế nào rồi, sau đó mới lên núi.”
“Vâng!” Mạnh Lam gật đầu, lái xe về thôn.
Đoạn đường này, bọn họ đã rêu rao, gây sự chú ý khắp nơi, khiến cho một số ít người dân trong thôn phải ngó dáo dác mấy lần, thế nhưng khi nhìn thấy Khương Chi bước xuống xe thì giống như đã thành thói quen. Cuối cùng thì thôn Khương Gia của bọn họ cũng xuất hiện người có tiền rồi!
Vốn dĩ người dân trong thôn còn muốn bước lên bắt chuyện nhưng bước đến mới thấy một nhóm người áo đen vừa xuống xe thì lập tức tan tác như chim muông.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người chỉ dám đứng đằng xa nhìn đến mà không dám bước lại gần.
Khương Chi nhìn nhà mình đang xây, hiệu suất làm việc của nhóm thợ này rất cao, nếu tiếp tục theo tốc độ này thì có lẽ chỉ cần hai tháng nữa, ngôi nhà sẽ được hoàn thành, như vậy cũng xem như một tin vui.
Khương Chi gọi Mạnh Lam chuyển nước cho các công nhân xây nhà ra ngoài.
Quản đốc nhìn thấy cũng mặc kệ bản thân đang sợ hãi mà bước lên mấy bước, nở nụ cười rất chất phác: “Bà chủ Khương hào phóng quá! Cô sắp lên núi sao? Gần đây già trẻ nam nữ của thôn Khương Gia đều kéo nhau đi làm hàng rào quanh núi Chi Tử, thật sự rất náo nhiệt!
Lương một ngày là một đồng tiền cơ đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-359.html.]
Mặc dù quản đốc không nói câu nói này ra miệng nhưng ông ấy không nhịn được mà cảm thán, chỉ làm hàng rào vây ngọn núi lại thôi nhưng lại chi nhiều tiền như vậy. Chậc! Có tiền đúng là rất dễ chịu!
Khương Chi chỉ cười mà không nói.
Cô dặn dò quản đốc thêm một số chi tiết, sau đó mới gọi một đoàn người của Mạnh Lam mang giỏ lên lưng, cùng nhau leo lên núi Chi Tử.
Trên đường đi, Khương Chi gặp không ít người dân trong thôn, mỗi người nhìn thấy cô đều vui vẻ ra mặt, họ không ngừng chào hỏi, dáng vẻ không khác gì đang gặp phải thần tài, mà suy cho cùng thì đúng là vậy, vì từ sau khi Khương Chi “phát tài”, cô đã để người trong thôn kiếm được tiền không ít lần.
Dưới chân núi, Khương Chi nhìn thấy Điền Hoán Mai đang chỉ huy mọi người dựng hàng rào từ đằng xa.
“Thím.” Khương Chi dẫn Tiểu Qua đến gần, kêu một tiếng.
Điền Hoán Mai vừa nhìn thấy Khương Chi đã lập tức nở nụ cười, bà ấy vỗ tay nói: “Cháu gái trở về rồi à? Mọi người đang làm việc đây, thím cũng đến giám sát rất kỹ, có lẽ không đến ba ngày nữa thì có thể rào xong ngọn núi này lại rồi!
Khương Chi gật đầu, cười nói: “Vất vả cho thím quá!”
Điền Hoán Mai khoác tay, vui vẻ nói: “Ôi! Khách sáo như vậy làm gì, không khổ cực, không khổ cực gì hết!”
Lúc này một nhóm người của Mạnh Lam đột nhiên chui ra từ bụi cỏ, mà một lúc nhiều người như vậy khiến Điền Hoán Mai giật nảy mình, bà ấy vừa muốn há miệng gọi người thì Khương Chi đã ngăn lại kịp thời: “Thím đừng hoảng hốt, họ đều là người lên núi trồng cây mà cháu đã tìm đến ạ.”
“Lên núi trồng cây sao?” Điền Hoán Mai vỗ n.g.ự.c mình, bà ấy cẩn thận bước mấy bước lại gần Khương Chi hơn, ánh mắt rất kỳ lạ.
Tìm mấy người này lên núi trồng cây sao?
Mí mắt Khương Chi co rút, cô cũng không giải thích nhiều nữa, chỉ cười nói: “Được rồi, hôm nay cháu lên núi còn có việc nên không có thời gian hàn huyên nhiều với thím được, việc rào quanh núi này vẫn phải làm phiền thím.
Dứt lời, cô ôm Tiểu Qua chuẩn bị đi lên núi.
Đột nhiên, dường như Điền Hoán Mai nhớ đến chuyện gì đó, trong thoáng chốc bà ấy cũng quên luôn việc mình sợ hãi đám người Mạnh Lam mà lập tức giữ cổ tay Khương Chi lại, kéo cô đến một góc, trên mặt còn mang theo vẻ thần bí, giống như có tin tức gì đó rất bí mật.
“Làm sao vậy ạ?” Khương Chi cũng nheo mắt hỏi.
“Còn không phải chuyện của nhà cháu thì là gì?” Điền Hoán Mai thấp giọng, cho dù bà ấy đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không đè nén được sự hưng phấn trong giọng kể của mình.
“Ồ?” Vẻ mặt của Khương Chi vẫn thờ ơ, rất xem thường.
Mỗi lần cô đến, nhà họ Khương đều gây ra chút gió mưa gì đó, mà cô thì đã quen rồi.
Điền Hoán Mai thấy cô không có hứng thú nên vội nói: “Cháu còn chưa biết đúng không? Mẹ cháu, chính là Bạch Hương Chi ấy, bà ta đã dẫn Giang Noãn Xuân và hai đứa con của cô ta bỏ chạy rồi.”
Khương Chi nhíu mày: “Bỏ chạy là có ý gì ạ?”
Cô không quan tâm những thứ khác, cô chỉ sợ hai người đó lại tìm phiền phức đến cho cô, mà xử lý mấy người chuyên đi tìm đường c.h.ế.t cũng rất phiền toái.
Điền Hoán Mai nhìn ngó xung quanh một lát, bà ấy hắng giọng, ra vẻ châm chước nói: “Thím nghe Khương Đào Hoa nói, Bạch Hương Chi và Giang Noãn Xuân đã lấy tất cả những món đồ có giá trị ở trong nhà, rồi leo lên xe khách bỏ chạy rồi.”
Khương Chi rủ mí mắt xuống, rơi vào trầm tư.
Thấy Khương Chi đã muốn nghe, Điền Hoán Mai lập tức một mạch kể lại chuyện vô cùng ồn ào trong thôn Khương Gia này cho Khương Chi nghe.
Thì ra sau khi Khương Chi ký hợp đồng thầu núi và rời khỏi thôn làng thì ngay đêm hôm đó, Bạch Hương Chi đã dẫn theo ba mẹ con Giang Noãn Xuân bỏ chạy, chưa nói tới số tiền không nhiều còn lại trong nhà đã bị cuỗm đi mà điều đáng nói là bọn họ cũng không bỏ qua một số đồ điện gia dụng trong nhà.