Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 347
Cập nhật lúc: 2024-11-19 06:52:55
Lượt xem: 32
Khi Thi Liên Chu quay lại, đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn, chỉ chờ anh về thôi.
“Anh hai không đến à” Khương Chi khẽ nhếch khóe môi, đưa đũa cho Thi Liên Chu.
“Ừ.” Giọng điệu của Thi Liên Chu rất bình tĩnh, không hề nhắc đến chuyện không vui lúc nãy giữa mình và Thi Ninh Chu ở ủy ban thị trấn.
“Không đến thì không đến, chúng ta ăn phần chúng ta, mau ăn đi, ăn xong ngủ trưa một giấc rồi đi chụp hình!” Bà Thi vô cùng hưng phấn, nghĩ đến chuyện sắp được chụp hình chung với bốn đứa nhỏ thì khóe miệng nhếch lên không thể nào hạ xuống được.
Khương Chi không hỏi thêm gì nữa, cả nhà ăn xong liền về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng.
Thi Liên Chu nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
“Sao vậy?” Khương Chi ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng hỏi.
Thi Liên Chu mở mắt ra, nhìn Khương Chi rồi đưa tay ôm cô vào lòng.
Cái ôm ấm áp tỏa ra mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng, Khương Chi nhắm mắt lại tận hưởng bầu không khí yên bình lúc này.
. . .
Đến chiều, bà Thi vừa ngủ dậy liền chạy đến gõ cửa.
Giọng nói của bà Thi vừa căng thẳng lại vui mừng: “A Chi, lão ngũ, mau dậy đi, chúng ta đi chụp hình thôi!”
Khương Chi đứng dậy, cô duỗi vòng eo mảnh khảnh của mình.
Nhà xuất bản của họ cũng có một nhiếp ảnh gia, nhưng cô ấy cùng đi ra ngoài với Phó Đông Thăng rồi, bà Thi chê bầu không khí ở đây không tốt như tiệm chụp hình, nên nhất quyết kéo bọn họ đến một tiệm chụp hình chuyên nghiệp.
Vào những năm tám mươi, những tiệm chụp hình công xã, chụp hình cổ trang đã được khôi phục lại.
Thi Liên Chu vừa lái xe ra đường đã nhìn thấy những người mặc đồ cổ trang đang chụp ảnh, ngoài ra còn có người đeo kính râm, ngậm t.h.u.ố.c lá cuốn và chụp hình với trang phục quân nhân được phỏng chế, đúng là một con phố vô cùng sôi động.
Cả nhà Khương Chi bước vào một cửa tiệm tên là “Tiệm chụp hình Mẫu Đơn.”
Vừa bước vào cửa, bọn họ đã được chào đón bởi nhiều bức ảnh đen trắng cổ điển dán trên tường, hầu hết đều là những bức ảnh đơn lẻ, không có mấy bức ảnh gia đình, và chỉ có một vài bức ảnh màu xen kẽ trong đó, giống như đang điểm xuyết.
Thời đại này, chụp ảnh cũng là một việc rất xa xỉ.
Còn chụp ảnh gia đình thì lại càng khó khăn hơn, bởi vì hầu hết các thành viên trong gia đình đều phải ra ngoài làm việc, hoặc vào xưởng làm việc để kiếm sống, mọi người có rất ít thời gian để quây quần bên nhau, cho nên có rất nhiều nhà không thể để lại một bức ảnh gia đình để kỷ niệm trong thời đại này.
“Mẹ, đây là gì vậy?” Tiểu Qua nhìn các loại huy hiệu đặt trong hộp, hơi ngạc nhiên.
Khương Chi sửng sốt, may mà Ôn Hoa Anh kịp thời nói: “Huy hiệu chủ tịch, các cháu có muốn đeo không? Có thể đeo để chụp ảnh đó!”
Lúc này, chủ tiệm ảnh mỉm cười bước ra từ phía sau quầy, nhìn mọi người vài lần, rồi phụ họa: “Haha, đúng vậy, huy hiệu chủ tịch, các đồng chí muốn chụp ảnh cá nhân hay ảnh gia đình?”
Anh ấy nhìn mà không nhịn được ngạc nhiên trong lòng, gia đình này quả thực rất ưa nhìn.
DTV
“Chụp hết đi, chụp hết đi, mỗi loại chụp vài tấm.” Ôn Hoa Anh cười vui vẻ nói.
Bà ấy nhất định phải chụp thêm vài tấm cầm về nhà, để ông Thi hâm mộ c.h.ế.t luôn!
“Được rồi, nhìn cách ăn mặc của mọi người, hẳn là đã cố ý chuẩn bị xong rồi mới đến, vậy thì không cần thay quần áo nữa.” Ông chủ cười nói.
Bà Thi nói với vẻ mặt đầy tự hào: “Đặc biệt mua để chụp ảnh đó.”
Khương Chi nhìn bốn đứa nhỏ mặc áo sơ mi trắng gọn gàng, quần đen nhỏ, giày trắng nhỏ, cô có cảm giác như quay về kiếp trước, phải nói rằng bà Thi vẫn có gu thời trang rất tốt, ăn mặt như vậy thì chụp hình rất đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-347.html.]
Còn cô, cũng bị bà Thi cứng rắn “ép” thay quần áo.
Cũng là áo sơ mi trắng, quần đen, giày da đen như vậy, ngay cả mái tóc cũng được bà Thi tết gọn gàng thành hai b.í.m dày, dáng vẻ này của cô thật sự có chút hương vị của những năm tám mươi.
Về phần Thi Liên Chu.
Khương Chi quay đầu nhìn Thi Liên Chu mặc sơ mi trắng quần đen, một tay đút trong túi, thân hình cao gầy như cây trúc tùng, cùng với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, nhìn anh giống như một người mẫu nam chuyên nghiệp bước ra từ trong TV.
Anh còn giống người của bốn mươi năm sau hơn cô nữa.
Nếu anh thật sự có thể đến bốn mươi năm sau thì anh hoàn toàn có thể kiếm cơm từ hàng vạn người hâm mộ.
Khương Chi tặc lưỡi một hồi, ở bên kia, bà Thi và bốn đứa nhỏ đã đứng trước tấm rèm đỏ, tạo dáng xong chuẩn bị chụp ảnh.
Đan Uyển và Thi Nam Châu không đi cùng bọn họ, trước khi đến tiệm chụp hình thì Khương Chi đã lái xe chở bọn họ về ủy ban thị trấn.
Các tư thế chụp ảnh ở thời đại này không có gì mới mẻ, bọn họ đều ngồi thẳng người, chụp ảnh rất nghiêm túc.
Bà Thi chụp liên tiếp mấy tấm hình vẫn cảm thấy chưa đã, chụp xong, liền gọi Khương Chi và Thi Liên Chu qua đứng chung, bọn họ cùng nhau chụp mấy tấm ảnh, xem như là bức ảnh gia đình chân chính theo đúng nghĩa thật sự của bọn họ.
Khương Chi chụp ảnh xong, cô vừa quay lại nhà xuất bản đã nhìn thấy cha mẹ Vân Tường và một người phụ nữ dáng vẻ hốc hác khoảng bốn mươi tuổi ở đầu ngõ.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa cũng đủ để cho mấy người đứng trong ngõ có thể nhìn thấy cô.
Người phụ nữ lạ mặt chạy theo chiếc xe vài bước, rồi đột che miệng, ngồi xổm xuống đất bật khóc.
Mẹ của Vân Tường vội vàng bước đến đỡ bà ấy dậy, thì thầm an ủi.
Khương Chi nhìn một lúc rồi quay đi với vẻ mặt bình tĩnh.
Không cần phải nói, cô cũng có thể đoán được danh tính của người phụ nữ này, mẹ ruột của cô, Thẩm Hoan.
Thi Liên Chu cũng chú ý đến, anh nhìn Khương Chi qua kính chiếu hậu trong xe, nhưng không nói gì.
Chiếc xe tăng tốc lao đi.
Thẩm Hoan khàn giọng khóc, giống như muốn trút hết mọi phiền muộn đè nén trong lồng n.g.ự.c suốt khoảng thời gian này, mẹ của Vân Tường nhìn em gái, bà ấy không nhịn được mà bật khóc, hai người ôm nhau đứng khóc ở đầu ngõ.
“Được rồi được rồi, mọi chuyện đều qua rồi, đây là chuyện đáng mừng mà, sao hai người lại khóc chứ?” Cha của Vân Tường thở dài, trầm giọng an ủi hai người, nhưng sau khi nói những lời này, nhưng lại có cảm giác giống như đứng không đau eo vậy.
Chuyện của nhà họ Giang quá thảm rồi, mặc dù bây giờ đã giải quyết xong, nhưng ông ấy vẫn cảm thấy ớn lạnh mỗi khi nghĩ đến.
“Được rồi, đừng khóc nữa, con gái cũng nhìn thấy rồi, lớn lên xinh đẹp, lại có bản lĩnh rất giỏi, em còn gì phải buồn nữa?” Mẹ của Vân Tường lau mắt, bà ấy giơ tay lau nước mắt cho Thẩm Hoan, nhẹ giọng nói .
Thẩm Hoan nghe xong, nước mắt càng ngày càng không cầm được.
Đứa con gái mà bà ấy nuôi hơn 20 năm không phải là con gái ruột của bà ấy, khi nhà họ Giang gặp nạn, con bé đã viết một bức thư phủi sạch quan hệ rồi bỏ chạy, điều này không khác gì cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, đồng thời cũng khiến tình hình nhà họ Giang trở nên tồi tệ hơn.
Sau này, bà ấy biết được thân phận của con gái ruột của mình, nhưng đáng tiếc con gái bà ấy không muốn nhận ra họ.
Sau đó, mẹ chồng của con gái ruột đã giúp bọn họ giải quyết vấn đề khó khăn suýt khiến cả gia đình tan vỡ.
Tất cả những điều này đều tích tụ trong lòng Thẩm Hoan, thôi thúc bà ấy đến trấn Đại Danh.
Bà ấy muốn tận mắt nhìn thấy con gái ruột của mình, bà ấy thậm chí còn không biết con gái mình trông như thế nào, bà ấy không phải là một người mẹ đạt tiêu chuẩn, thậm chí còn không thể nhận ra con gái ruột của mình, khiến hai mẹ con phải chia ly trong hơn hai mươi năm, con bé không nhận bọn họ là chuyện đương nhiên.
Nhưng trong lòng bà ấy thực sự rất khó chịu.