Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 343
Cập nhật lúc: 2024-11-19 06:52:49
Lượt xem: 33
Thi Liên Chu cau mày, cúi đầu nhìn chiếc ghế bé tí của mấy đứa trẻ, giọng điệu không chút nghi ngờ nói: “Loại ghế này thật sự có thể ngồi sao?”
Khương Chi có chút đau đầu nhìn Thi Liên Chu đang đứng bên cạnh, dáng vẻ ‘tổng tài bá đạo’ này của anh thật sự không thích hợp để đi họp phụ huynh.
“Cái này, vậy thì làm phiền ba của Khương Nam Ngự ngồi ghế của tôi đi.” Khóe miệng của cô giáo Vương giật giật, trong lúc nhất thời cũng không biết đáp trả như thế nào, theo lý mà nói, cô ấy là giáo viên, sao có thể sợ ba mẹ học sinh được?”
Nhưng sự thật chứng minh, cô ấy đang rất sợ hãi.
Trong lòng cô giáo Vương hơi thổn thức, ngày hôm qua cô ấy thực sự bị sốc trước vẻ ngoài của ba Khương Nam Ngự, làm sao cô ấy có thể khống chế được người đàn ông như vậy chứ?
Cô ấy vẫn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô giáo Vương nhìn về phía Khương Chi không khỏi mang theo vẻ khâm phục.
Nữ trung hào kiệt mà.
Thi Liên Chu vẫn không hề nể mặt trước sự khách sáo của cô giáo, cuối cùng dưới ánh mắt ám chỉ của Khương Chi, anh mới miễn cưỡng ngồi lên ghế của Tiểu Ngự, nhưng anh lại từ chối không muốn ôm Tiểu Ngự nên nhóc con không có chỗ ngồi vào lòng.
“Nếu ba không chịu ôm con, con sẽ luôn đứng như vậy!” Tiểu Ngự tức giận trừng mắt nói.
Tuy nhiên, vẻ mặt Thi Liên Chu lại không chút thay đổi, ném cho cậu bé một ánh mắt cảnh cáo, Tiểu Ngự theo bản năng rụt cổ lại, trong lúc nhất thời không dám nói lời nào, cuối cùng chỉ có thể uất ức khóc nức nở, thật uất ức mà ngồi xuống dưới chân của Thi Liên Chu.
DTV
Từ trước đến nay cậu nhóc chưa bao giờ bị uất ức đến như vậy, tâm trạng khi bị bán cũng dễ chịu hơn nhiều so với lúc này!!
Khương Chi nhìn hai cha con không ngừng đối chọi trước mặt thì không khỏi xoa huyệt thái dương.
Tiểu Qua ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngây thơ nói: “Anh ơi, anh phải nghe lời ba nói, đừng chọc giận ba, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”
Những lời này chẳng khác nào như đổ thêm dầu vào lửa.
Tiểu Ngự ‘Oa’ một tiếng bật khóc, lại lần nữa thu hút sự chú ý của phụ huynh và mấy bạn học xung quanh.
Cô giáo Vương nhìn gia đình nhiễu loạn trước mặt mình với vẻ mặt c.h.ế.t lặng, trên mặt vẫn cố hết sức giữ vẻ bình tĩnh.
“Các vị phụ huynh, các bạn học nhỏ đã khai giảng được mấy tháng, hôm nay mời mọi người đến đây, chủ yếu cũng là nói cho mọi người biết về tình trạng đi học của các bạn nhỏ, đa số cũng là chương trình học và phương diện sinh hoạt.” Cô Vương chỉnh đốn lại tâm trạng, cười nói.
Các vị phụ huynh ồ lên, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Vẻ mặt của Thi Liên Chu lạnh nhạt, đối với đề tài này nửa điểm cũng không có hứng thú.
Nhưng Khương Chi lại hỏi nhiều thêm một câu: “Về phương diện sinh hoạt, không biết Khương Nam Ngự, Khương Nam Tông, Khương Nam Diệu và Khương Nam Qua ăn cơm như thế nào?”
Cô không tính là người mẹ đủ tư cách vì giờ mới tham gia họp phụ huynh, tất nhiên là cô muốn hỏi nhiều thêm vài câu.
Cô Vương cười nhẹ nhìn Khương Chi, khách khí nói: “Mấy đứa nhỏ đều ăn rất nhiều cơm, đặc biệt là Khương Nam Ngự, chiều cao và cân nặng đều nổi bật nhất trong lớp, ngày thường em ấy cũng rất chăm sóc các em trai.”
“Thật sao.” Khương Chi nhìn về phía Tiểu Ngự, ánh mắt hơi kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-343.html.]
Tiểu Ngự hơi hếch cằm lên, lại như sợ bị phát hiện mà nỗ lực kìm lại khóe miệng đang muốn nhếch lên, nhưng nhìn lỗ tai đỏ rực của cậu bé thì biết là lời khen của cô giáo làm cho cậu vui vẻ đến nhường nào.
Nhưng đây cũng là điều rất bình thường, trong đám trẻ, Tiểu Ngự là người thích thể hiện và muốn tìm cảm giác tồn tại nhất.
Ở trước mặt mọi người được cô giáo khích lệ như vậy khiến mọi người đều nhìn cậu bé, sao có thể không vừa ý, không vui vẻ được chứ?
“Anh cả rất giỏi.” Tiểu Diệu vẫn luôn im lặng không nói đột nhiên ngẩng đầu lên, phụ họa lời nói của cô giáo.
“Tiểu Ngự là một người anh tốt.” Khương Chi cười rồi giơ tay xoa đầu Tiểu Ngự.
Thi Liên Chu liếc mắt một cái, trong mắt mang theo một ít ý cười nhạo, vừa đúng lúc bị Tiểu Ngự bắt gặp, tuy rằng tuổi cậu bé không lớn, nhưng cái gì nên hiểu thì đều hiểu được cả, trong lúc nhất thời cậu nhóc lại tức đến mức phồng cả mồm.
Cậu bé thật sự chán ghét người ba tiểu bạch kiểm này, rất rất rất chán ghét.
Đúng lúc này, cửa phòng học đột nhiên bị người ta đập mạnh một cú từ bên ngoài.
Cô Vương chau mày mà nhìn về phía cửa, học sinh cả lớp đều tới rồi mà.
Tuy cô ấy nghĩ như vậy nhưng vẫn đứng dậy đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một đôi phụ huynh đã dẫn một đứa bé nam đang gào khóc đi vào trong, bọn họ đẩy cô Vương ra rồi chen vào phòng học, còn chửi ầm lên với các vị phụ huynh đang ngồi ở bên dưới: “Nói đi, ngày hôm qua là ai đã đánh con trai tôi?”
Người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn, lúc nói chuyện thì nước miếng văng ra rất xa, bộ dáng cao ngạo vênh mặt hất cằm sai thật sự khiến cho con người ta chán ghét.
Thi Liên Chu chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta.
Bọn họ ngồi ở giữa nên không bị nước miếng văng trúng.
Các vị phụ huynh bên dưới im lặng, không ai trả lời, tuy rằng rất chán ghét giọng điệu chất vấn của người đàn ông này, nhưng mọi người đều có thái độ mọi chuyện đều không liên quan đến mình, nước bẩn không hắt lên người mình, cũng không muốn chọc lửa đốt thân.
Lúc này, cô Vương đã lấy lại tinh thần, vẻ mặt không vui đi tới, mạnh mẽ nói: “Vị phụ huynh này, có vấn đề gì thì anh có thể tìm tôi, nếu như không được thì có thể đến tìm xưởng trưởng, hiệu trưởng trường chứ đừng tới chỗ này để kiếm chuyện.”
Hiệu trưởng nhà trẻ của bọn họ vô cùng nổi tiếng, tiếng tăm lan rộng khắp các thôn trấn xung quanh, không thiếu trẻ con tới học, xưa nay làm gì có vị phụ huynh nào dám lớn tiếng với những thầy cô như bọn họ chứ?
Người này cũng không biết là người tới từ đâu.
Người đàn ông lại không bị dọa đến, anh ta cười lạnh một tiếng, chỉ vào đứa nhỏ đang khóc tức tưởi dưới chân mình: “Con trai tôi nói, ngày hôm qua bị người ta đánh, chính là học sinh của lớp các người, nếu như hôm nay mấy người không cho tôi một công đạo thì tôi sẽ cho nhà trẻ của mấy người không thể mở cửa được, cô có tin hay không? “
Cô Vương vừa nghe vậy thì cau mày.
Cô ấy đánh giá người đàn ông một lượt, nhìn anh ta ăn mặc theo phong cách nhà giàu mới nổi, dưới nách còn kẹp một chiếc cặp công văn màu đen, trên cổ còn đeo dây xích vàng thô to thì trong lòng cô ấy không khỏi kêu lộp bộp một tiếng.
Nhìn người này cũng không phải là kẻ ngốc, có thể nói ra những lời như không để cho nhà trẻ mở cửa thì tất nhiên cũng không phải là người tốt.
Khương Chi ôm lấy Tiểu Tông và Tiểu Diệu, nhìn người làm gián đoạn cuộc họp phụ huynh thì nhịn không được than nhẹ một tiếng.
Cô nên sớm biết, người có thể chất chuyên thu hút chuyện như cô ở đây thì cuộc họp phụ huynh chắc chắn sẽ không thành công.