Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 342
Cập nhật lúc: 2024-11-19 06:52:47
Lượt xem: 32
Một lúc sau, khi đã giới thiệu xong rồi, bà cụ uống một hớp nước, kéo tay Khương Chi, nhỏ giọng thì thầm nói: “Mẹ bảo với con nhé, con cứ cầm lấy mấy món đồ này, tính cách lão ngũ không được tốt cho lắm, con đừng so đo với thằng bé làm gì, nếu như thật sự tức giận thì đến nói với mẹ, mẹ giúp con xử lý thằng nhóc này.”
Khương Chi đã hiểu, hóa ra là muốn dùng những thứ này để nói tốt cho Thi Liên Chu.
Cô có chút buồn cười nhìn thoáng qua Thi Liên Chu đang dựa vào đầu giường đọc báo.
Bà cụ ở bên này làm tán tài đồng tử, anh ấy cũng không thèm quay đầu lại, nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.
“Mẹ khách sáo quá.” Khương Chi nhìn một bàn tràn đầy đồ trang sức, nói.
Bà cụ xua tay nói: “Con sinh con cho lão ngũ, phải chịu nhiều khổ sở như vậy, cái này có là gì chứ? Con đừng lo, sau này con gả về đây rồi, con chính là con gái ruột của mẹ, ngay cả lão ngũ cũng không so được với con!”
Nghe được những lời nói nghiêm túc của bà cụ, khóe mắt Khương Chi khẽ nhếch lên.
Hiện tại, cô có được coi như là tốt số không?
Hôm nay bà cụ được mấy đứa trẻ dỗ dành vui vẻ quên trời quên đấy, lúc này nhìn thấy mẹ ruột của bốn đứa trẻ, vừa xinh đẹp vừa hào phóng còn có năng lực, càng nhìn càng thấy hài lòng, chỉ ước gì lão ngũ không chịu cố gắng kia của nhà mình có thể ngay lập tức dẫn được người về Bắc Kinh thôi.
“Đúng rồi, con có muốn nghe một chút về chuyện của gia đình Giang Kinh Xuân không?” Ôn Hoa Anh đột nhiên nhớ đến quan hệ giữa Khương Chi và gia đình Giang Kinh Xuân, nghĩ đến kết quả của chuyện đó, cho nên hỏi một câu.
Vẻ mặt Khương Chi thờ ơ, dường như không quan tâm lắm, nhưng cô cũng không có chút không vui nào.
Vẻ mặt Ôn Hoa Anh nghiêm túc kể lại chuyện mà bà ấy đến đồn cảnh sát thành phố Thanh để giải quyết chuyện này như thế nào.
Với thân phận của bà cụ, việc đến đồn cảnh sát thành phố Thanh là điều tuyệt đối chưa từng xảy ra, bà ấy cũng không hề giấu diếm mà trực tiếp nói rõ thân phận, bà ấy không chỉ là vợ của thủ trưởng Thi, năm đó khi bà ấy còn ở trong quân đội, cũng là người có quân hàm.
Bà ấy muốn đích thân điều tra chuyện gia đình Giang Kinh Xuân, làm sao cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát có thể từ chối được?
Vừa điều tra đã phát hiện ra vấn đề, năng lực hành động của bà cụ cũng rất mạnh mẽ và kiên quyết, không hề có vẻ hiền lành như bề ngoài, sau khi điều tra tất cả những giao dịch tài chính giữa nhà họ Dương và đồn cảnh sát, bà ấy đã trực tiếp gọi điện thoại đến Bắc Kinh.
Trong số con cháu nhà họ Thi thì cũng có người làm việc trong Tổng cục, Thi Ninh Chu chính là người giữ chức to nhất trong số đó.
Bà cụ đích thân chỉ định người cần xử lý, cho nên tốc độ xử lý mọi việc cũng không hề bị trì hoãn.
Cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát cũng đã nhận tội, bị cách chức ngay tại chỗ, rút củ cải ra khỏi vũng bùn, đồn cảnh sát thành phố Thanh coi như trải qua một trận thanh trừng lớn, mấy thành viên hối lộ của nhà họ Dương cũng bị bắt.
Nguyên nhân cũng chỉ trách nhà họ Dương làm việc quá độc đoán, việc giao dịch với đồn cảnh sát cũng chưa bao giờ che giấu, trong tình huống không có sự chuẩn bị gì, bọn họ dễ dàng bị bà cụ xử lý sạch sẽ.
Về phần nhà họ Giang bị oan, đồn cảnh sát và gia đình nhà họ Dương cũng phải bồi thường thiệt hại.
Giang Hành Xuân đang ngồi tù được thả ra, những thành viên bị thất nghiệp khác của nhà họ Giang cũng lần lượt được sắp xếp lại công việc, mà nhà họ Dương phải chịu tất cả trách nhiệm về mọi chi phí điều trị cho vết thương ở chân của cha Giang, Giang Du, bao gồm cả chi phí điều trị ban đầu, phải trả lại cho nhà họ Giang không được thiếu một xu nào.
Hành động quyết liệt này của bà cụ, coi như đã cứu được nhà họ Giang đang kề bên bờ vực sụp đổ.
Tuy nhiên, trong ánh mắt biết ơn và những lời nói cảm kích của người nhà họ Giang thì bà cụ chỉ nói một câu: “Chúng ta đều là người một nhà, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì người Trung Quốc cũng không thể bắt nạt người Trung Quốc được.”
Ôn Hoa Anh nói: “Sự việc nhanh chóng được giải quyết, mẹ cũng không hỏi thêm cái gì nữa”.
Bà ấy biết thái độ của Khương Chi đối với người nhà họ Giang, tất nhiên cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.
Khương Chi gật đầu, rũ mắt xuống, không nói gì.
“Được rồi, hai đứa nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đưa mấy đứa trẻ đi học, ngủ sớm đi nhé.” Ôn Hoa Anh dặn dò mấy câu rồi quay người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-342.html.]
Khương Chi nhìn đồ trang sức trên bàn, có chút đau đầu dọn dẹp lại một chút.
Cô nằm xuống bên cạnh Thi Liên Chu, nghiêng người, nhìn nét mặt nghiêm nghị lại lạnh lùng của anh ấy, có lẽ vì uống rượu, cho nên hai mắt anh ấy hơi nhắm lại, phát ra tiếng thở nhè nhẹ.
Khương Chi giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu của anh ấy, cũng nhắm mắt lại.
……
Ngày hôm sau, mấy đứa trẻ vui vẻ ăn mặc gọn gàng.
Bởi vì hôm nay là ngày họp phụ huynh.
Tiểu Ngự ngồi trên xe, liếc mắt nhìn Thi Liên Chu đang lái xe ở ghế trước, cùng với Khương Chi ngồi ở ghế lái phụ, không khỏi nhếch miệng cười, dù sao thì cậu bé cũng vẫn là một đứa trẻ, đã quên hết sự không vui của ngày hôm qua.
Bọn nhỏ đã từng gặp được phụ huynh của những đứa trẻ khác đến tham gia họp phụ huynh, tất nhiên cũng cảm thấy rất hâm mộ.
Nhưng mà, sau ngày hôm nay, các cậu không cần phải hâm mộ người khác nữa, bởi vì bọn họ cũng có cha mẹ đến họp phụ huynh cho mình!
Trong bốn đứa trẻ, Tiểu Ngự là đứa trẻ thích nói một đằng nghĩ một nẻo nhất, ngoài miệng thì nói muốn để bà nội đi, nhưng ánh mắt lại luôn liếc nhìn Thi Liên Chu và Khương Chu, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn câu nói lời nói và hành động không đồng nhất.
Tiểu Tông là đứa trẻ thờ ơ nhất, vẫn giống như trước kia, ngồi chơi khối Rubik của mình.
Hiển nhiên thằng bé là người có tính kiên nhẫn cao, không bao giờ cảm thấy nhàm chán khi chỉ chơi khối Rubik.
Tiểu Diệu nắm lấy quai cặp, trên mặt nở nụ cười đáng yêu, đúng như tính cách của cậu bé.
Trong mấy đứa trẻ, người đem sự vui vẻ thể hiện hết ra ngoài chính là Tiểu Qua, dọc đường đi, cậu bé nói liên hồi.
DTV
“Ba mẹ, con thật sự rất yêu ba mẹ đó!”
“Ba ơi, nếu như cô giáo có đặt câu hỏi, ba có thể đứng lên trả lời được không? Sẽ có quà đó.”
“Mẹ ơi, mẹ chắc chắn là người mẹ xinh đẹp nhất trên đời này!”
“…”
Đây là lần đầu tiên Khương Chi tham gia họp phụ huynh, xuống xe, nhìn cổng trường mẫu giáo đông đúc trước mặt thì tâm trạng của cô có chút kỳ diệu.
Cô đã đến tuổi để đi họp phụ huynh cho con rồi sao?
Mấy anh em Tiểu Ngự được sắp xếp học ở lớp 4 khối bé, cô giáo Vương đang đứng ở cửa chào đón các phụ huynh, khi nhìn thấy Khương Chi và Thi Liên Chu dẫn theo mấy đứa trẻ đi về phía này thì nụ cười trên mặt cô giáo Vương trở nên hơi ngại ngùng, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi.
Trong một lớp có hơn ba mươi học sinh.
Khương Chi và Thi Liên Chu ngồi ở trong đám người khiến cha mẹ của những đứa trẻ khác thường xuyên nhìn về phía họ, bởi vì gia đình sáu người này thật sự quá chói mắt.
Thi Liên Chu không để ý đến ánh mắt của những người khác, anh cũng không ngồi xuống, mà đứng ở trong đám người, sắc mặt lạnh nhạt nhìn khung cảnh xung quanh, dáng người cao lớn toát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho người xung quanh cảm thấy rất áp lực.
Sau khi cô giáo Vương chào đón tất cả các phụ huynh vào lớp xong, mới cảm nhận được bầu không khí xấu hổ và căng thẳng trong phòng học.
Cô ấy nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Thi Liên Chu giống như hạc đứng trong bầy gà, cười nói: “Ừm, ba của Khương Nam Ngự, mời anh ngồi xuống, nếu không sẽ cản trở tầm nhìn của các vị phụ huynh và các bạn nhỏ ở đằng sau.”