Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 307
Cập nhật lúc: 2024-11-18 14:57:44
Lượt xem: 33
“Ồ, xem ra cậu đã tìm đến cảnh sát rồi.” Ôn Hoa Anh đặt đũa xuống, trên mặt vẫn là vẻ hiền lành như trước nhưng giọng nói đã trở nên nghiêm trọng.
Thi Liên Chu vẫn ăn mì, anh chậm rãi cầm khăn tay lau miệng.
Anh nhếch mắt nhìn Giang Kinh Xuân, biết mẹ mình lại muốn xen vào chuyện bao đồng thì giọng nói lạnh lùng hơn: “Chuyện bất công trên đời này còn nhiều lắm.”
Lời anh nói vô cùng bình tĩnh người khiến hô hấp của Giang Kinh Xuân dừng lại.
Anh ấy không ngốc, Giang Kinh Xuân có thể nghe hiểu được ẩn ý của đối phương: Trên thế gian này, chuyện bất công còn rất nhiều, căn bản là không lo được.
DTV
Anh ấy muốn phản bác nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy lời này không sai, họ gặp nhau cũng giống như bèo nước, cũng vì một món đồ cổ nên họ mới ngồi lại đây, nói thế nào họ vẫn là người xa lạ. Cho dù người ta có thế lực thì dựa vào cái gì để giúp nhà mình?
Cho đến bây giờ Giang Kinh Xuân đều không thích cầu xin ai, những lời anh ấy vừa mới thốt ra cũng vì đã cùng đường.
Giang Kinh Xuân hít sâu một hơi, bưng bát mì lên, húp hết tất cả sợi mì còn lại vào bụng, hai má phồng lên, anh ấy khoát tay, nói không rõ ràng: “Tôi đi đây.”
Ôn Hoa Anh đưa tay kéo cánh tay anh ấy, bà liếc Thi Liên Chu một cái, rồi nhìn Giang Kinh Xuân, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ nhưng giọng nói rất ôn hòa, thân thiết: “Đừng để ý đến nó! Theo dì thấy dân chúng mới là nền tảng của quốc gia, mỗi người đều cực kỳ quan trọng, cho dù không công bằng nhưng đạo trời sáng tỏ, sẽ luôn có hướng giải quyết, nếu dân chúng tiếp tục kìm nén, giãy dụa thì sớm hay muộn quốc gia cũng sẽ loạn.”
“Cậu kể cho tôi nghe đi, biết đâu tôi có thể giúp được một tay.”
Ôn Hoa Anh cũng không phải một bà cụ chân nhỏ chỉ biết ngồi ở trong nhà, nói thế nào thì bà ấy vẫn có thế lực sau lưng.
Tất nhiên bà ấy không phải vì rảnh rỗi nên mới muốn nhúng tay vào nhưng đã gặp thì vẫn phải hỏi thăm, vả lại nghe giọng điệu của Giang Kinh Xuân thì rõ ràng quan viên địa phương đã không để ý đến khiếu nại của dân chúng, mà tính chất của những loại chuyện thế này thường rất nghiêm trọng.
Khương Chi ngước mắt nhìn Ôn Hoa Anh. Có lẽ nhà họ Thi cũng chỉ có một đóa hoa lạnh lùng, kiêu ngạo là Thi Liên Chu thôi.
Giang Kinh Xuân mím môi, anh ấy cũng muốn nói không cần đâu nhưng nhớ đến tình hình hỗn loạn trong nhà mình, rốt cuộc vẫn phải chịu khuất phục mà ngồi trở lại, giọng nói nghẹn ngào nhưng rõ ràng: “Cảm ơn dì.”
Ngón tay thon dài của Thi Liên Chu vuốt ve cái cốc, môi mỏng màu hồng nhạt nhếch lên, thản nhiên nói: “Cảm ơn sớm quá rồi.”
Khóe miệng Khương Chi co rút, dở khóc dở cười nhìn anh.
Ôn Hoa Anh liếc mắt nhìn Thi Liên Chu, nói: “Lão ngũ, con đừng lên tiếng nữa!”
Giang Kinh Xuân cũng chưa nhìn đến Thi Liên Chu, anh ấy thấp giọng nói: “Nhà tôi đắc tội với nhà họ Dương, đó là một gia đình có quyền thế, nổi tiếng khắp thành phố Thanh, bây giờ em trai tôi ngồi tù, anh trai thì bị ép ly hôn, cha tôi bị đánh gãy một chân, nói cửa nát nhà tan cũng chưa đủ để miêu tả gia đình tôi hiện tại.”
Giọng nói anh ấy lộ vẻ đau thương, trong đó còn có ý hối hận, người ta nghe thấy cũng tê da đầu.
Ôn Hoa Anh nghe đến đây thì nhíu mày, trái lại bà ta nhìn về phía Thi Liên Chu: “Nhà họ Dương sao? Nhà họ Dương nào nhỉ?”
Thi Liên Chu nghiêng đầu nhìn bà ấy, rồi đưa cốc nước ấm trong tay mình cho Khương Chi, thờ ơ mở miệng: “Gia đình thương nhân làm bất động sản.”
Giang Kinh Xuân sửng sốt, anh ấy ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu.
Thi Liên Chu có thể biết được nhà họ Dương cũng không phải điều gì kỳ lạ, dù sao nhà họ Dương cũng được xem là gia tộc đứng đầu của thành phố Thanh, điều khiến Giang Kinh Xuân ngạc nhiên chính là một gia tộc cao cao tại thượng trong mắt người dân bình thường ở thành phố Thanh lại vẻn vẹn chỉ là một “gia đình thương nhân” trong miệng đối phương?
Nhịp tim của Giang Kinh Xuân tăng lên rất nhanh, anh ấy luôn cảm thấy mình đã gặp phải quý nhân rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-307.html.]
Khương Chi nhận cốc nước ấm Thi Liên Chu đưa đến, đôi mắt đẹp của cô nhìn chằm chằm vào Giang Kinh Xuân. Trí nhớ của cô không kém, tất nhiên cô vẫn còn nhớ đến Vân Mông từng nói nhà họ Giang ở thành phố Thanh gặp nạn, mà cảnh ngộ của gia đình người ngồi trước mắt cô lại giống như vậy.
Lẽ nào đây chính là duyên phận?
Cô mới đến thành phố Thanh ngày đầu tiên thì đã đụng phải anh trai ruột trên mặt huyết thống rồi.
Nghĩ đến đây, Khương Chi phải chen vào hỏi một câu: “Anh tên gì?”
Giang Kinh Xuân không hiểu gì nhìn cô nhưng chú ý đến đôi mắt phượng hẹp dài của Thi Liên Chu bên cạnh thì mím môi: “Giang Kinh xuân.”
Thật sự đúng rồi.
Thi Liên Chu ngồi bên cạnh nhìn thấy, biểu cảm trên mặt anh không vui không giận, không biết anh đang nghĩ gì,
Khương Chi quay đầu lại nhìn, chú ý đến đôi mắt âm u của anh thì không khỏi buồn cười. Người này không những lòng dạ hẹp hòi mà còn là một bình dấm.
“Vì sao gia đình cháu lại dính líu đến nhà họ Dương?” Ôn Hoa Anh ngẫm nghĩ, bà ấy nghi ngờ hỏi.
Bà ấy hiểu tính tình con mình, nếu thật sự chỉ là một gia tộc nhỏ vô danh tiểu tốt thì Thi Liên Chu đã ngay thẳng mà nói “không biết” nhưng anh có thể nói đến đó cũng đủ để thấy nhà họ Dương này cũng không chỉ là “gia đình thương nhân” như thế.
Giang Kinh Xuân nghe nói như vậy thì nắm c.h.ặ.t t.a.y mình.
Hai mắt anh ấy đỏ ngầu, cắn răng nói: “Là em trai tôi…”
Tuy Khương Chi không có tình cảm gì với nhà họ Giang, cô cũng không định nhúng tay vào nhưng Giang Kinh Xuân đã nói thì cô cũng nghe thử, dù sao Giang Noãn Xuân chỉ nói qua loa, đầu đuôi câu chuyện thế nào cũng chưa biết.
Trái lại Giang Kinh Xuân đã thỏa mãn sự tò mò của cô.
Sau khi nghe kể xong, Khương Chi chỉ có thể nói nhà họ Giang đúng là xúi quẩy.
Thật ra đây cũng chỉ là một câu chuyện m.á.u chó “ngại bần yêu giàu” rất phổ biến mà thôi, đáng tiếc cũng vì như vậy nên mới dẫn đến huyết án.
Nhà họ Giang có ba anh em trai, người nhỏ nhất là Giang Hành Xuân, hai mươi bốn tuổi, chưa lập gia đình, làm nghề lái taxi, điều kiện như vậy cũng được xem là tốt, đáng tiếc tính tình nóng nảy, dễ kích động, yêu đương với mấy đồng chí nữ đều không thành.
Lần này vất vả lắm mới có bạn gái, người ta còn rất xinh đẹp và cả hai đã chuẩn bị kết hôn.
Người nhà họ Giang tràn đầy phấn khởi chuẩn bị tổ chức hôn lễ nhưng trước đó nhà gái đã thương lượng hai trăm đồng tiền hỏi cưới thế nhưng gần ngày cưới lại trở quẻ, thay đổi thành một ngàn.
Nguyên nhân chính là em trai của nhà gái cũng muốn lấy vợ, mà lễ hỏi cưới là một ngàn đồng.
Thế này là thế nào?
Thế này khác gì bán con gái lấy tiền cho con trai cưới vợ?
Trong lòng người nhà họ Giang đã cảm thấy không hợp ý. Nói thật thì với nhà họ Giang mà nói một ngàn đồng cũng không tính là nhiều nhưng hành vi này của nhà gái khiến người ta cảm thấy không khác gì ăn phải một con ruồi, vô cùng buồn nôn.