Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 301
Cập nhật lúc: 2024-11-18 14:57:34
Lượt xem: 36
“Những chuyện trước kia con làm coi như bỏ đi, nhưng đấy chính là vấn đề về tác phong, nhà họ Thi chúng ta cũng không thích những hành động ăn chơi trác táng như vậy! Con nhanh nói cho mẹ biết, con có đang tìm người đứng đắn không vậy, nếu đúng thì nhanh cưới về nhà, nếu như không phải……”
Nói đến đây, sắc mặt của bà cụ có chút không vui, nhưng vẫn cắn răng nói: “Nếu như không phải thì cho người ta thêm chút tiền, cũng không thể đối xử tệ với người ta được.”
Bà cụ cũng không có ý trách cứ Thi Liên Chu, dù sao con trai bà ấy cũng có tuổi rồi, tính đi tính lại cũng đã gần 30 tuổi rồi, lớn tuổi như vậy vẫn chưa quen cô gái nào, ngay cả tay của phụ nữ cũng chưa từng được nắm, không kìm lòng được cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà, loại chuyện này vẫn cần phải xử lý thật tốt.
DTV
Thi Liên Chu cau mày khi nghe chủ đề nói chuyện của mẹ mình càng ngày càng bay xa, giọng điệu cũng không được tốt lắm, trầm giọng nói: “Mẹ, mẹ về trước đi, chuyện này lát nữa con sẽ nói với mẹ sau, không phải như những gì mẹ nghĩ đâu.”
Bà cụ gấp đến mức không nhìn được dậm dậm chân, nói: “Không phải như thế nào hả? Con thật muốn dọa c.h.ế.t mẹ đấy à!”
Trên mặt Thi Liên Chu không có biểu tình thừa thãi nào, dưới sống mũi cao thẳng kia, đôi môi mỏng đang mím chặt.
Ôn Hoa Anh muốn đẩy con trai ra để vào phòng nhìn xem, nhưng lại sợ cô gái trong phòng cảm thấy xấu hổ, trong lúc nhất thời cả người giống như kiến bò trên chảo nóng vậy, đi qua đi lại trước mặt Thi Liên Chu.
Không lâu sau, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau của Thi Liên Chu.
Anh ấy khẽ dừng lại, cau mày, môi mím chặt hơn.
Khương Chi mặc quần áo xong, từ phía sau Thi Liên Chu đi ra, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười nhẹ nhàng, kèm thêm một chút ngượng ngùng, giống như cô em gái nhà bên bị cha mẹ bạn trai bắt gặp vậy.
Cô lên tiếng nói: “Chào dì ạ, cháu tên là Khương Chi, Chi trong hoa sơn chi, lần đầu gặp mặt, chào dì ạ.”
Cách chào hỏi cực kỳ khuôn mẫu và xã giao, có thể thấy được ngay cả Khương Chi cũng có chút lo lắng trước tình huống xấu hổ như vậy.
Ôn Hoa Anh sững sờ tại chỗ, nhìn thân hình mảnh khảnh đứng bên cạnh Thi Liên Chu.
Cô gái trước mặt có mái tóc dài buông xõa đến eo, mặt mày cực kỳ diễm lệ, có một đôi mắt hạnh và đôi môi đỏ mọng, nhưng đôi mắt lại trong veo và lạnh lùng, trên người mặc chiếc áo len trắng, dáng người cao ráo, có khí chất khiến người khác nhìn vào phải rung động.
Hai mắt bà cụ tỏa sáng.
Ấn tượng đầu tiên mà Khương Chi mang đến cho người mới gặp khá tốt.
Ôn Hoa Anh càng nhìn càng thấy thích, không nhịn được tiến lên mấy bước lắm lấy tay của cô, có cảm giác hơi lạnh.
Giọng nói tràn đầy yêu thương: “Sao tay của cháu lại lạnh như vậy?”
Bà cụ nói thêm vài câu quan tâm, sau đó bắt đầu b.ắ.n pháo hỏi liên tục: “Khương Chi? Dì có thể gọi cháu là A Chi, A Chi được không? Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Là người ở đâu vậy? Quen Liên Chu nhà dì từ khi nào? Khi nào thì đến nhà dì chơi?”
Nụ cười trên môi của Khương Chi có chút cứng đờ, cô thật sự không giỏi giao tiếp với người lớn tuổi.
Thi Liên Chu vươn tay ra ôm lấy eo cô, kéo về bên cạnh anh, giọng điệu bình tĩnh nói: “Mẹ, mẹ về trước đi, lát nữa con dẫn cô ấy xuống dưới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-301.html.]
Trong lòng Ôn Hoa Anh khẽ rung động khi nhìn động tác thân mật giữa hai người họ, cùng với tư thế bảo vệ không hề che giấu của lão ngũ nhà bà ấy.
Bà ấy ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu, trong lòng đã hiểu, cô gái trước mặt này chính là ‘con dâu’ mà con trai bà đã nói đợi một thời gian nữa sẽ dẫn về nhà.
Thái độ của Thi Liên Chu đối với phụ nữ như thế nào thì người làm mẹ như bà ấy là người rõ ràng nhất, đừng nói là lễ phép chào hỏi, mà cho dù là chỉ có lệ một chút thì thằng bé cũng không làm, có thể khiến con trai của bà ấy để ý đến mức này, e rằng đây cũng là lần đầu tiên.
Đứa con trai này của bà ấy trời sinh đã có bản tính lạnh nhạt, nói trắng ra chính là ngay cả người làm mẹ như bà ấy có lẽ ở trong lòng anh cũng chẳng có bao nhiêu chỗ đứng.
Ôn Hoa Anh lại nhìn Khương Chi một cái, nhìn dáng vẻ cô và Thi Liên Chu đứng cùng nhau trông rất xứng đôi, trong lòng lại càng cảm thấy hài lòng hơn, không nhắc đến những yếu tố khác, chỉ xét về ngoại hình thì hai đứa nó rất đẹp đôi, khi cả hai đứng chung một chỗ, ai nói chúng không xứng đôi chứ?
“Được, được, mẹ đi trước, lát nữa con nhớ dẫn A Chi xuống lầu ăn sáng nhé, mẹ đợi hai đứa ở nhà ăn đấy.” Nói xong, Ôn Hoa Anh vui mừng rời đi, cũng không hỏi chuyện ở chung phòng của hai người.
Khương Chi nhìn Ôn Hoa Anh rời đi, dây thần kinh căng thẳng trong lòng cũng thả lỏng lại.
Cô ngước nhìn người đàn ông có dung mạo diễm lệ trước mặt này, trên môi nở nụ cười như không cười, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thi Liên Chu, ánh mắt có chút lạnh lẽo: “Ngày hôm qua anh cũng không nói cho em biết rằng mẹ anh cũng ở đây, bây giờ thì hay rồi, bị bắt quả tang tại hiện trường.”
Ánh mắt Thi Liên Chu tối sầm, vươn tay nắm lấy những ngón tay lạnh lẽo của cô, đột nhiên cúi đầu, dùng đôi môi hơi lạnh của mình hôn lên từng ngón tay của cô.
Anh cực kỳ bình tĩnh, mặc kệ gặp được chuyện gì cũng không bao giờ tỏ ra hoảng loạn, còn có thể bình tĩnh làm hành động tán tỉnh như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ có chút bực mình của Khương Chi, Thi Liên Chu bỗng nhiên cúi đầu cười khúc khích hai tiếng, lồng n.g.ự.c run lên: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Tâm trạng vốn có chút phức tạp của Khương Chi lập tức bị anh ấy khuấy đảo làm biến mất hầu như không còn, có chút dở khóc dở cười.
Loại phong cách bá đạo tổng tài ngôn tình đột ngột xuất hiện này là chuyện gì thế?
Cô bĩu môi quay về phòng, nếu như đã muốn gặp bề trên, vậy thì không thể qua loa như vậy được, cô bỏ ra một khoản tiền lớn để mua một bộ mỹ phẩm trong trung tâm thương mại của hệ thống, trang điểm nhẹ cho khuôn mặt của mình.
Thi Liên Chu nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ, mặc áo sơ mi vào, thong thả ung dung cài cúc áo.
……
Ở phía bên kia, Ôn Hoa Anh mang theo tâm trạng kích động trở về nhà ăn, ngồi xuống ghế, lập tức uống hết hai cốc sữa bò.
Đan Uyển giật mình, khó hiểu hỏi: “Mẹ? Mẹ sao vậy? Liên Chu không ở trong phòng sao?”
“Hả?” Ôn Hoa Anh rời mắt khỏi thang máy, đợi sau khi lấy lại tinh thần, ý thức được con dâu đang hỏi cái gì, mới vui vẻ cười nói: “Ở, ở, thằng bé ở trong phòng, còn không phải chỉ có một mình thằng bé đâu!”
Nói đến đây, giọng nói của Ôn Hoa Anh không kìm được tăng lên mấy tông.
“Không chỉ có một mình???” Đan Uyển sửng sốt, trong lúc nhất thời không hiểu được những lời này là có ý gì.