Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 296

Cập nhật lúc: 2024-11-18 07:57:25
Lượt xem: 433

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa “mười đồng tiền”, ánh sáng trong mắt Tiểu Diệu dần tối .

Tiểu Diệu luôn nhạy cảm với tiền, trong lòng bé còn sợ hãi vì chuyện xảy khi bé nhập viện vì phỏng, Tiểu Diệu để Khương Chi tiêu tốn nhiều tiền, vì trong chớp mắt nắm tay Khương Chi chặt hơn, cái miệng nhỏ cũng mím chặt.

Trái Khương Chi vẫn thản nhiên, sắc mặt cũng từng sự đổi.

thoáng qua Tiểu Ngự và Tiểu Qua: “Các con cùng học đàn dương cầm ?”

Con mà, học thêm một thứ vẫn hơn, vả cô kiếm tiền để gì? Chẳng để cuộc sống của mấy đứa bé hơn ?

Bàn tay nhỏ của Tiểu Ngự nhét túi quần, khô khốc : “Con thèm học, ở đó ê a gì đáng xem? Con học đánh quyền, con trở thành cảnh sát, chuyên bắt .”

Tiểu Qua thì chép miệng một cái, lắc đầu : “Con học kinh doanh, kiếm tiền với .”

Mấy đứa bé đều mơ ước của riêng , Khương Chi cũng miễn cưỡng, cô vuốt cằm : “Được , phiền viện trưởng cho một bảng thời khóa biểu, mỗi khi tiết học dương cầm thì để mấy đứa bé tự mang tiền đến đóng.”

Hành động tiêu tiền như nước của Khương Chi khiến Lưu Tuệ giật , tất nhiên bà cũng từ chối chút chuyện nhỏ .

Chẳng qua thời gian mấy đứa bé ở nhà trẻ đều ăn, uống, chơi đùa, thời gian học tập ít.

Đăng ký tên, đóng học phí xong xuôi, Khương Chi dẫn bốn đứa bé về nhà.

Ngày mai, bốn em sẽ chính thức đến trường.

Cuộc sống ở nhà trẻ sẽ bắt đầu, điều cũng nghĩa là bốn em sắp bước giai đoạn mười sáu năm gian khổ ghế nhà trường.

Khương Chi dùng ánh mắt thương hại đảo qua bốn cái đầu tóc xù nhỏ, trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn, may mà cô xuyên đến đây trong giai đoạn , nguyên chủ lăn lộn ở trường cấp ba , cho dù còn nghiệp nhưng gì thì trong mắt khác, cô cũng từng là một học sinh cấp ba, đúng ?

Cô nhớ kỳ thi đại học khôi phục năm 1977, điều lên rằng thật cô cũng thể tiếp tục học hành và thi lấy một văn bằng.

Nghĩ đến đây khóe mắt Khương Chi co rút, cô luôn nghĩ muôn vàn cách tự khó chính .

Lúc cô dẫn mấy đứa bé gặm kẹo hồ lô về đến nhà xuất bản thì thấy một dáng quen thuộc cửa, dáng cao lớn, mang khí chất của quan nặng, tuy vẻ bề ngoài giống Thi Liên Chu nhưng tuổi tác thì lớn hơn .

Chính là Thi Ninh Chu.

Nhìn thấy Khương Chi, Thi Ninh Chu : “Em dâu, em đúng là bận rộn.”

Khương Chi mỉm , hề dáng vẻ hổ căng thẳng khi gặp nhà bên chồng: “Anh hai.”

Ý mặt Thi Ninh Chu càng sâu, : “Liên Chu gọi điện thoại đến chuyện điện thoại với em, em xem bao giờ thời gian?”

Khương Chi bất ngờ: “Thi Liên Chu gọi điện thoại đến ?”

Nụ mặt Thi Ninh Chu mang ý trêu ghẹo: “Em mới từ Hồng Kông về đây còn bao lâu nhỉ? Nói thì từ đến nay Liên Chu cũng từng lúc nhung nhớ ai thế , lẽ nào giống như một ngày gặp như cách ba thu ?”

Khương Chi thấy vẻ mặt lúc của Thi Ninh Chu, khóe miệng cô cũng co rút.

Khí chất quan Thi Ninh Chu quá nặng nên trông nghiêm túc, nhưng lúc biểu hiện hóng hớt của một bình thường thì hài hòa cho lắm.

Khương Chi thoáng qua mấy đứa bé, : “Bây giờ em thời gian.”

Đăng ký học ở nhà trẻ xong, đúng là cô còn chuyện gì gấp gáp nữa, chiều nay cô sẽ tìm đội thi công xây nhà là .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-296.html.]

Thi Ninh Chu cũng cúi đầu mấy đứa bé nét giống Thi Liên Chu thì trong lòng vô cùng cảm khái, so với vẫn khiến tức chết. Nhiều năm nay, bản cũng chỉ một đứa con gái là Thi Nam Châu, thế mà Thi Liên Chu còn kết hôn trở thành con nhiều nhất nhà họ Thi .

Tiểu Ngự trí nhớ , nhóc con nhận Thi Ninh Chu, vì mà lập tức kìm nén bản chất xa của nữa: “Bác hai? Cháu nhớ bác sẽ chuẩn quà tặng cho chúng cháu nếu gặp , đúng Tiểu Diệu, Tiểu Qua, nhớ nhầm chứ?”

Tiểu Qua vội vàng gật đầu: “Anh cả nhầm , em cũng nhớ.”

Ngược là Tiểu Diệu, bé chỉ mím môi chuyện, bàn tay nhỏ vẫn nắm góc áo của Khương Chi mà im lặng.

Mí mắt Thi Ninh Chu co rút, trong lòng thầm mắng “sơ xuất quá”, thế mà quên mất chuyện .

Tiểu Ngự ngó xung quanh một vòng, đó hai tay khoanh n.g.ự.c nhỏ, khuôn mặt đầy vẻ hài lòng: “Cháu ngay mà, từ đến nay, lớn chỉ giữ lời gì cả, sẽ tặng quà nhưng cũng . Hứ!”

Thi Ninh Chu ở vị trí cao, bây giờ thấy đứa nhỏ đang châm chọc , mà Khương Chi cạnh đó còn im lặng dò xét , trong chớp mắt gương mặt Thi Ninh Chu đỏ rần, ngượng ngùng : “Bác hai tự đưa các cháu đến cung tiêu xã, bác sẽ tặng quà thì chắc chắn sẽ nuốt lời.”

Lúc Khương Chi mới khách sáo : “Anh hai cần khách sáo như .”

Tiểu Ngự vui chống nạnh: “Cái gì mà khách sáo? Chẳng sắp kết hôn với em trai của bác ?”

Thi Ninh Chu khổ lắc đầu, dáng vẻ bây giờ của Tiểu Ngự khác gì Thi Liên Chu khi còn nhỏ thường bắt chẹt các chị trong nhà. Anh khoác tay : “Được , thôi! Anh đưa em đến ủy ban thị trấn , đó bác lái xe đưa mấy em cháu đến cung tiêu xã, như ?”

Tiểu Ngự vỗ tay, há miệng : “Vậy cũng .”

Tiểu Qua cũng toe toét chỉ thấy răng thấy mắt, hai em cực kỳ vui mừng khi sắp đến cung tiêu xã mua sắm.

Còn về phần Tiểu Tông, bé vẫn vùi đầu khối rubik của , hứng thú với việc thể đến cung tiêu xã . Tiểu Diệu thì nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi, một tay kéo tay Tiểu Ngự, từ khi Tiểu Diệu mơ thấy ác mộng, mỗi khi gặp ai bé cũng mang theo phòng .

Thi Ninh Chu lái xe đến đây nên lúc về thể chở Khương Chi và bốn đứa bé.

Anh đưa Khương Chi đến ủy ban thị trấn , khi điện thoại kết nối mới lái xe đưa bốn em Tiểu Ngự đến cung tiêu xã.

Bên , Khương Chi cũng nhận điện thoại.

Giọng trầm thấp và lạnh lùng của Thi Liên Chu truyền đến: “Khương Chi?”

Nghe thấy tên của từ miệng mang theo vẻ lưu luyến, cho dù da mặt Khương Chi dày thì gương mặt vẫn nóng bừng, cô vén sợi tóc vướng gò mắt , khẽ : “Không thì còn thể là ai?”

Thi Liên Chu bên một tiếng trầm.

Giọng của triền miên, mang ý trêu ghẹo: “Nhớ ?”

Khương Chi cong môi, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Cuộc đối thoại của hai hàm xúc mà tình ý thì kéo dài, mang phong cách của nam nữ trẻ tuổi đầu yêu đương.

“Ngày mai đến thành phố Thanh.”

DTV

Khương Chi ngạc nhiên: “Thành phố Thanh? Quay đây ?”

Thi Liên Chu giải thích gì thêm, chỉ “ừm” một tiếng.

Trong điện thoại là tiếng hít thở của hai .

Loading...