Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 290

Cập nhật lúc: 2024-11-18 14:57:14
Lượt xem: 41

Vừa mở cửa ra, Tưởng Nguyên Trinh đã ôm chầm lấy eo anh, thái độ liều lĩnh của cô ta khiến gân xanh trên trán Thi Liên Chu nổi lên, anh hung hãn tóm lấy cổ tay cô ta rồi đẩy sang một bên, khuôn mặt lạnh lùng đầy tức giận: “Không biết xấu hổ. “

DTV

Tưởng Nguyên Trinh ngã xuống đất, mặt đầy nước mắt.

Lúc này có ba thanh niên đi theo đường núi đến đây, bọn họ tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Cố Tuyển cười mỉa nói: “Đến không đúng lúc rồi.”

Một thanh niên khác nhướng mày, phụ họa: “Quấy rầy chuyện tốt của lão ngũ, đúng là đến không đúng lúc rồi.”

Anh ấy có vẻ ngoài hơi bình thường, không đẹp trai, nhưng khóe môi luôn nhếch lên, nụ cười lộ rõ, khi nói chuyện khiến người khác có cảm giác như gió xuân thổi qua, rất thoải mái.

Anh chàng này cũng là bạn tốt của Thi Liên Chu, gia đình anh ấy nhiều đời hành nghề y, họ Sở, tên Sở Khác.

Về phần người thanh niên cuối cùng, anh ấy có khuôn mặt lạnh lùng, trên người có khí chất sắt đá, khuôn mặt rất giống với Lê Chu, vì anh ấy chính là Lê Minh, người đã đến trấn Đại Danh để giải cứu Thi Liên Chu và Khương Chi lúc trước.

Anh ấy nhìn Tưởng Nguyên Trinh với ánh mắt đồng cảm, chỉ sợ không có ai ở Bắc Kinh không biết chuyện cô ta mến mộ Thi Liên Chu.

Tưởng Nguyên Trinh quay đầu sang một bên, lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt.

Cô ta đứng dậy, hai chân giống như bị thương, bước đi khập khiễng, cô ta muốn rời đi nhưng lại không nhịn được mà quay đầu nhìn Thi Liên Chu, anh cũng không thèm nhìn cô ta, anh đã mở cửa, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng cho cô ta mà thôi.

Cố Tuyển thở dài, nhìn Tưởng Nguyên Trinh rồi nói: “Tôi đưa cô về nhà nhé?”

Tính tình của Cố Tuyển rất tốt, cũng không phải anh ấy muốn xen vào chuyện này, mà vì bây giờ Tưởng Nguyên Trinh có trạng thái như vậy, nếu như cô ta xảy ra chuyện gì trên đường về, tất nhiên sẽ liên lụy đến Thi Liên Chu.

Tưởng Nguyên Trinh hít một hơi thật sâu, ngẩng mặt lên, một nụ cười hào phóng đoan trai hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta, giống như người phụ nữ chật vật cầu xin tình yêu nhưng lại bị từ chối lúc nãy không phải là cô ta.

Cô ta nói: “Cám ơn anh, nhưng không cần đâu, tôi tự về được.”

Nói xong, cô ta chậm rãi men theo con đường rời đi.

Sở Khác nhìn bóng lưng bướng bỉnh của cô ta, anh không nhịn được mà huýt sáo, lắc đầu nói: “Cô ta là một người phụ nữ có cá tính, đáng tiếc mắt nhìn không tốt, thích ai mà không tốt chứ, thế mà lại thích Thi Liên Chu. Hai người nói đi, có phải mấy người phụ nữ ở Bắc Kinh đều mắc chứng cuồng ngược không vậy? Cậu và tôi, thậm chí là Lê Minh, có người nào không dịu dàng chu đáo hơn Thi Liên Chu chứ, sao bọn họ lại không nhìn thấy chúng ta chứ? Chậc.”

Cố Tuyển trợn mắt trắng, anh ấy kéo tay Sở Khác đi vào nhà.

Lê Minh nhìn bóng lưng hai người, anh ấy luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Cái gì mà thậm chí là Lê Minh chứ?

Thi Liên Chu ngồi ở trên sô pha, anh uống một ngụm cà phê trong cốc.

Sở Khác mắt tinh, cho nên nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Thi Liên Chi, anh dụi dụi mắt một cách khoa trương rồi ngạc nhiên thốt lên: “Cố Tuyển, Lê Minh, hai người mau nhìn xem, vậy mà Thi Liên Chu lại đeo một chiếc nhẫn, nhẫn đó! Hai người có dám tin không?”

Sở Khác vốn tưởng rằng lời nói của mình sẽ cộng hưởng với Cố Tuyển và Lê Minh, bọn họ cũng sẽ kinh ngạc giống như anh ấy.

Ai ngờ, hai người chỉ liếc Thi Liên Chu một cái rồi thu hồi tầm mắt, ngược lại còn nhìn Sở Khác với ánh mắt đáng thương, ánh mắt đó rõ ràng đang nói: Thật đáng thương quá, gần như tất cả mọi người đều biết bí mật này rồi, chỉ có mình anh ấy không biết gì cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-290.html.]

“Hai người biết chuyện này từ lâu rồi à? ?” Sở Khác ngạc nhiên nhìn Cố Tuyển và Lê Minh.

Anh ấy cau mày, lại nhìn Thi Liên Chu: “Nói cho tôi biết đi, thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng, phản kháng thì sẽ bị phạt nghiêm khắc. Thi Liên Chu, cậu là người không thành thật, sao cậu lại rời khỏi nhóm độc thân mà không nói một lời nào vậy? !”

Thi Liên Chu liếc anh ấy một cái, cười lạnh nói: “Ai cùng nhóm với cậu chứ?”

Sở Khác không để ý, anh ấy đứng thẳng lưng, vểnh tai lên, nói với vẻ mặt nhiều chuyện: “Là ai vậy? Nói cho tôi biết đi?”

Vừa nói xong, anh ấy lại bắt đầu tự mình phân tích.

“Tưởng Nguyên Trinh? Không, cô ta vừa mới khóc lóc đi về rồi mà.”

“Cố Tú? Chắc chắn không phải như vậy, nếu không thì Cố Tuyển đã không nhịn được mà tiết lộ từ sớm rồi.”

“Trương Ân? Càng không phải cô ta, không phải hai ngày nữa cô ta sẽ kết hôn với em họ của Lê Minh sao?”

“. . .”

Sở Khác cẩn thận đếm từng người một, rồi lại phủ nhận từng người một, cuối cùng anh ấy khoanh tay trước ngực, trầm tư nói: “Xem ra là một người phụ nữ xa lạ bí ẩn rồi, có khả năng cao không phải là người Bắc Kinh, đúng không?”

Cố Tuyển không nhịn được mà nhìn Sở Khác thêm một cái, ánh mắt càng ngày càng thương tiếc, nếu Sở Khác biết Thi Liên Chu có bốn đứa con, có lẽ sẽ ngạc nhiên đến mức không nói nên lời phải không? Nếu Sở Khác biết mình là người duy nhất không biết chuyện này, chắc anh ấy sẽ tuyệt giao với mấy người bọn họ luôn đúng không?

Nghĩ như vậy, Cố Tuyển nhìn Thi Liên Chu, người vẫn bình tĩnh không chút bối rối.

Nói ra thì, nếu như người bình thường có con, có người nào không đánh trống khua chiêng giống như sợ người khác không biết chuyện này chứ.

Thi Liên Chu thì hay lắm, cũng có con cái luôn, còn là sinh tư rất hiếm gặp nữa, nhưng anh vẫn có thể giữ bình tĩnh, nhìn có vẻ không có tình cảm gì với mấy đứa nhỏ, nhưng lại đối xử tốt với Khương Chi ngoài dự đoán.

Anh ấy chưa từng nghĩ rằng Thi Liên Chu sẽ từ một người không thèm để ý đến phụ nữ trở thành một người “si tình” .

Lê Minh mỉm cười uống cà phê, còn hưởng thụ mà bắt chéo chân, cảm giác người khác không biết mà bản thân lại biết này quá sảng khoái rồi.

Sở Khác không nhận được câu trả lời, anh ấy không nhịn được mà bĩu môi, biết mình không thể cạy miệng Thi Liên Chu, cho nên đổi chủ đề nói: “Tại sao khoảng thời gian trước cậu và Cố Tuyển đến Hồng Kông mà không rủ tôi vậy? Đã nói là anh em tốt, sao mà tôi cảm thấy chỉ có hai người mới là anh em vậy? Thật không có nghĩa khí mà!”

Mí mắt Cố Tuyển giật giật, anh ấy cảm thấy đau đầu khi nhớ đến những chuyện ở Hồng Kông.

Anh ấy mỉm cười nhìn Lê Minh: “Em họ của cậu sắp kết hôn, cậu có đi không?”

Lê Minh trợn mắt, trắng, vừa nghe Cố Tuyển nói xong thì anh ấy tiếp lời ngay: “Cậu nói xem? Trong nhà cũng chỉ có vài người em trai mà thôi, nếu như tôi không đi, cha tôi có thể đánh gãy chân tôi đó, cậu có tin không?”

Nhắc đến điều này, Lê Minh lại cảm thấy cay đắng.

Anh ấy bất lực dựa vào ghế sô pha, thở dài: “Nói đến tôi cũng muốn khóc rồi đây, Đặng Vân là em họ, vậy mà còn kết hôn sớm hơn cả người anh họ như tôi nữa, mẹ tôi lại thúc giục tôi kết hôn nữa rồi, mấy cậu nói xem, chuyện lớn như kết hôn có thể là đùa sao? Hôm nay hẹn hò ngày mai kết hôn? Buồn cười thật!

Cố Tuyển im lặng không nói gì.

Với xuất thân của bọn họ, chuyện hôn nhân vốn đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ, giống như anh ấy và Hoắc Thế Chi, đã được định sẵn không thể ở bên nhau. Đôi khi anh ấy ghen tị với Thi Liên Chu, người có thể làm bất cứ điều gì bản thân muốn mà không quan tâm người khác nghĩ gì.

Loading...