Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 288

Cập nhật lúc: 2024-11-18 14:57:11
Lượt xem: 46

Đan Uyển nghe xong đột nhiên nói: “Con đi chung với mẹ nhé.”

Ôn Hoa Anh do dự: “Có được không con?”

Bà ấy không muốn để Đan Uyển đến thành phố Thanh là vì đó là nơi Thi Nam Châu bị bắt cóc, một người mẹ khi thấy cảnh tượng đó thể nào cũng nhớ lại chuyện lúc trước, Đan Uyển vốn có sức khỏe không tốt cho lắm, đi một chuyến này cũng không phải là chuyện hưởng phúc gì.

Đan Uyển mỉm cười và nói với giọng điệu nhỏ nhẹ dịu dàng: “Mẹ cũng nói rồi mà, chú Trương đã tốn sức tìm kiếm Nam Châu, bây giờ con gái duy nhất của ông ấy sắp kết hôn, con cũng nên đến đó một chuyến mà, hơn nữa Ninh Chu cũng ở đó khá lâu rồi, con cũng muốn đến đó thăm anh ấy.”

Nghe cô nói vậy, Ôn Hoa Anh không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Nam Châu thì sao? Nam Châu phải làm sao đây?”

Thi Nam Châu ngước đôi mắt trong veo lên, do dự một lát, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Bà nội, con cũng muốn. . . cũng muốn đi xem thử, có được không ạ?”

Bây giờ Thi Nam Châu đã đi học rồi, thật ra cô bé cũng không có thời gian để đến trấn Đại Danh, nhưng nghĩ đến chuyện Tiểu Qua luôn buồn bã không vui khi cô bé rời đi thì cô bé có chút không nở, cho nên muốn về xem thử.

Ôn Hoa Anh thương đứa cháu gái xấu số này, mỉm cười ôn hòa nói: “Được, sao lại không được chứ.”

Bầu không khí trên bàn ăn nhất thời trở nên tốt đẹp, bỗng nhiên Thi Liên Chu bình tĩnh nói: “Con sẽ đưa mẹ và chị dâu hai đến đó”.

Anh vừa nói lời này, mọi người không nhịn được mà bối rối nhìn nhau, không nói đến những người khác, ngay cả Ôn Hoa Anh, người hiểu rõ anh nhất cũng bối rối nói: “Con? Con đưa mẹ và chị dâu đến đó à? Mẹ không nghe nhầm đó chứ?”

Thi Bỉnh Thiên cười nhẹ, nhìn anh nói: “Chồn cáo chúc tết gà, không có ý gì tốt!”

Con trai ông vốn có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với những người khác, bình thường cảm thấy ăn cơm với gia đình cũng thừa thãi, huống chi là đưa mẹ và chị dâu đến tận thành phố Thanh, nếu như con trai ông ấy không có ý đồ ý, vậy thì mặt trời mọc ở đằng tây rồi!

DTV

Thi Liên Chu không để ý đến lời châm chọc của cha mình, anh bình tĩnh nói: “Tham gia náo nhiệt.”

“Con đừng có tham gia náo nhiệt lung tung, đừng làm loạn đám cưới của nhà họ Trương.” Thi Bỉnh Thiên cười lạnh một tiếng, ông ấy không hề cho Thi Liên Chu chút mặt mũi nào, con trai ông ấy lời trong lời ngoài đều có tính mục đích rất rõ ràng, chỉ không biết trong lòng thằng bé đang suy tính chuyện gì.

Thi Khâm Chu nhìn Thi Liên Chu một cái, từ trước đến nay anh ấy vẫn không thể hiểu người em trai này.

Nhưng trong tình huống này, anh ấy vẫn nói: “Nghe nói con gái của chú Trương gả cho con trai của lão đại nhà họ Lê, Liên Chu có quan hệ rất tố với Lê Minh, thằng bé có dự tính riêng của mình, cha đừng làm vấn đề trở nên nghiêm trọng như vậy chứ.”

Đan Uyển cũng nhẹ nhàng nói: “Anh cả nói đúng đó, đây cũng không phải là chuyện gì quan trọng mà, phải không cha?”

Có thể tìm được Thi Nam Châu, thì không thể không kể đến công lao của Thi Liên Chu, nói anh là ân nhân của cô ấy và Thi Ninh Chu cũng không quá đáng.

Thi Bỉnh Thiên cau mày, ông ấy không có chỗ nào để trút giận, chỉ có thể nghiêm khắc mắng một câu: “Ăn cơm!”

Mặc dù Thi Bỉnh Thiên ở nhà khá nghe lời Ôn Hoa Anh, nhưng khi cau mày thì ánh mắt của ông ấy rất sắc bén, khí thế uy nghiêm khiến người ta không dám nói chuyện, Cao Nguyên Hương vốn không muốn làm người dẫn đầu lên tiếng, nhưng nghe họ nói chuyện thì một chuyện cũ lại hiện lên trong tâm trí cô ta.

Cô ta trợn mắt, hơi khó hiểu nói: “Chú Trương sao? Chú Trương bác sĩ quân y ấy à? Con gái chú ấy không phải luôn theo đuổi lão ngũ nhà chúng ta sao? Mấy năm nay, cứ cách mấy ngày lại đem đồ đến đây một chuyến, phải người đó không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-288.html.]

Dù chỉ mới gả vào nhà họ Thi được vài năm, nhưng cô ta nắm rõ những chuyện trong, ngoài nhà.

Em trai út của chồng cô ta, Thi Liên Chu, là một người đàn ông độc thân nổi tiếng ở Bắc Kinh, có rất nhiều thiên kim của những gia đình theo quân sự, chính trị đều chạy đến đây, bọn họ đều có ý định muốn gả vào nhà họ Thi, sở dĩ cô ta ấn tượng với Trương Nhân nhiều hơn là vì Trương Nhân là người đối xử khách sáo với cô ta nhất trong số những người theo đuổi Thi Liên Chu.

Xuất thân của Cao Nguyên Hương không hiển hách, Thi Hoàn Châu quanh năm ở nước ngoài, khiến cô ta khó hòa nhập với giới quý phụ ở Bắc Kinh, người không biết chuyện còn khách sáo gọi cô ta một câu Thi Tứ thái thái, còn những người biết chuyện thì lạnh nhạt với cô ta hơn nhiều.

Trương Nhân là một trong số ít người biết chuyện nhưng rất nhiệt tình với cô ta, cho nên lúc đó cô ta cũng từng nghĩ đến việc làm bà mối.

Dù sao thì xuất thân của Trương Nhân cũng không tính là nổi bật lắm, ông Thi niệm tình xưa nghĩa cũ, nếu như nhà họ Thi đồng ý mối hôn sự này, vậy thì cô ta cũng xem như có một đồng minh trong nhà họ Thi, đây cũng là một chuyện tốt, đáng tiếc Thi Liên Chu không hề có hứng thú với Trương Nhân.

Cao Nguyên Hương nói trắng ra chuyện Trương Nhân thích Thi Liên Chu, khiến không khí trên bàn ăn im lặng hơn mấy phần.

Nhưng Ôn Hoa Anh cũng không để ý, con trai bà ấy được người ta thích là chuyện thật, nhưng Trương Nhân sắp lấy chồng, nhắc lại chuyện cũ cũng không thích hợp, bà ấy cười nói: “Lão ngũ, mẹ thấy người ta đều kết hôn cả rồi đó, khi nào con mới để cho mẹ bế cháu đây?”

Sắc mặt Thi Bỉnh Thiên tối sầm lại, ông ấy cười lạnh nói: “Có cô con gái nhà lành nào vừa mắt nó chứ?”

Khóe miệng Ôn Hoa Anh giật giật, bà ấy bất mãn nói: “Ông nói cái gì vậy? Con trai tôi thì sao?”

Vừa nói, bà ấy vừa không quên đưa tay nhéo vào eo Thi Bỉnh Thiên, trên mặt lại nở nụ cười: “Lão ngũ vừa đẹp trai vừa giỏi kiếm tiền, muốn tìm một người vợ tốt chẳng phải là chuyện dễ dàng sao? Đúng không lão ngũ?”

Khi Ôn Hoa Anh hỏi câu này, bà ấy cũng không trông mong Thi Liên Chu sẽ trả lời, dù sao mọi người trong bàn ăn đều biết tính khí của anh như thế nào.

Nhưng điều mà Ôn Hoa Anh không ngờ đến là, khi bà ấy vừa nói xong, Thi Liên Chu đã mím đôi môi mỏng, nói với giọng bình tĩnh và chân thành: “Mấy ngày nữa con sẽ dẫn con dâu về cho mẹ.”

Một lời nói khơi dậy ngàn sóng gió.

Tiếng đũa chạm vào bát, đũa trên bàn chợt dừng lại.

Đàm Vi Vi há to miệng đến mức có thể nhìn rõ hạt gạo trong miệng, vừa rồi cô ấy có nghe nhầm không? Con dâu? Đưa về nhà?

Khi đề cập đến chủ đề này, Thi Lam Chu phản ứng nhanh hơn Ôn Hoa Anh, sắc mặt của cô ta hơi khó coi: “Lão ngũ, em có bạn gái rồi à? Là ai vậy? Chị có biết cô ấy không?”

Trong lòng cô ta có vài dự cảm không tốt, trực giác nói cho cô ta biết người phụ nữ này không phải là Tưởng Nguyên Trinh mà cô ta thích.

Ôn Hoa Anh cũng hơi ngạc nhiên, nói chính xác thì bà ấy ngạc nhiên hơn vui mừng, đứa con trai út vốn luôn cứng ngắc như vỏ sò của bà ấy, vậy mà lại chịu thừa nhận, còn muốn dẫn con dâu về nhà? Điều này có nghĩa là con trai bà đã biết yêu rồi sao?

Bà ấy giật mình đứng dậy rồi xác nhận lại một lần nữa: “Lão ngũ, coi nói thật à?”

“Vâng.” Thi Liên Chu vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng một từ ấy lại giống như đã định đoạt mọi chuyện.

Ôn Hoa Anh vỗ tay kích động đi xung quanh, bà ấy cũng không rảnh ngạc nhiên nữa, mà tiến lại gần Thi Liên Chu, mỉm cười hỏi: “Cô gái đó ở đâu vậy? Mẹ có quen không? Cô ấy có xinh đẹp không? Nhà cô ấy làm gì vậy?”

Loading...