Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 285
Cập nhật lúc: 2024-11-18 06:44:56
Lượt xem: 38
Với người khác mà nói, núi chi tử là nơi mà khi họ nhàn rỗi thì sẽ leo lên tìm kiếm hái rau dại về ăn nhưng với Khương Chi mà nói, đó chính là một ngọn núi quý giá.
Chưa nói đến chuyện những tài nguyên thiên nhiên có trên núi có thể đổi được biết bao nhiêu tiền trong hệ thống, mà chỉ nhìn đến một ngọn núi lớn thế này, chỉ cần nhận thầu để trồng trọt, chăn nuôi, làm lâm nghiệp thì đã có thể kiếm lời đầy bồn đầy bát rồi.
Sau thập niên 90, phát triển ở nông thôn sẽ dần trải rộng hơn, chẳng mấy chốc việc nhận thầu núi hoang sẽ rất sôi động.
Hiện tại phí nhận thầu núi không đắt, cũng không tốn nhiều tiền vốn gì đó, cô chỉ cần đổi một ít hạt giống trong thương thành của hệ thống, thầu ngọn núi này rồi thì rất thuận tiện cho cô lên núi thu hoạch.
Sau khi nuôi trồng và lâm nghiệp đã phát triển, dưới sự hỗ trợ nghề nghiệp chính đáng, tài nguyên tự nhiên trên núi cũng không còn chói mắt như vậy nữa, việc cô bán tài nguyên cho thương thành trong hệ thống cũng xem như có thể che lấp.
Nói tóm lại lợi vẫn nhiều hơn hại.
DTV
Khương Đức Hải nhìn Khương Chi, ông ấy vẫn không hiểu vì sao cô muốn thầu ngọn núi nên khuyên: “Núi này hoang vu, cháu muốn dùng nó thì dùng, còn nhận thầu làm gì?
Khương Chi chỉ cười mà không nói.
Nếu như không nhận thầu và có quyền kinh doanh thì việc Khương Chi xem ngọn núi Chi Tử này trở thành bảo vật sớm muộn gì cũng xảy ra tranh chấp với bà con trong thôn, khai thác núi hoang có món lợi lớn sẽ khiến người ta ghen tị đến đỏ mắt, vì vậy Khương Chi muốn thầu ngọn núi để ngăn chặn những bất trắc đó, vả lại bây giờ cô nhận thầu thì giá thầu vẫn còn rất rẻ.
Khương Đức Hải thấy vậy cũng không lên tiếng khuyên nhủ nữa.
Ông ấy lấy tẩu thuốc ra, rít hai lần, suy tư một lát rồi nói: “Ngọn núi Chi tử phía sau thôn chúng ta chỉ có khoảng một ngàn mẫu, nếu cháu thật sự muốn thầu thì một mẫu đất hai hào, chú sẽ lên trấn tìm người xử lý bản hợp đồng.”
Một mẫu hai hào thì một ngàn mẫu cũng chỉ hai trăm đồng.
Một ngọn núi hoang lớn như thế mà chỉ tốn hai trăm đồng tiền/năm. Nhưng đó là giá cả ở những năm 80, nếu chờ thêm khoảng mười năm nữa, giá cả sẽ bị độn lên rất cao.
Khương Chi gật đầu, nói: “Cháu nhận thầu ba mươi năm, một năm hai trăm đồng, ba mươi năm là sáu ngàn đồng, không sai chứ ạ?”
Khương Đức Hải nghe cô nhắc đến sáu ngàn đồng nhẹ nhàng như vậy thì khóe miệng ông ấy cũng phải co rút một trận nhưng trong lòng thì cảm thán lắc đầu. Người có tiền cũng quá rảnh rỗi, chi nhiều tiền như vậy chỉ để thầu một ngọn núi, lẽ nào ăn no mà không có việc gì làm sao?
Ông ấy khoác tay nói: “Chú vẫn phải hỏi ý kiến của thôn dân, nếu hai phần ba số dân trong thôn đồng ý thì mới báo cáo cho trên trấn phê chuẩn. Thế nhưng cháu cũng đừng lo lắng, chỉ cần có tiền chia cho họ thì người dân trong thôn sẽ đồng ý thôi.”
Khương Chi mỉm cười gật đầu.
Lúc Khương Chi chuẩn bị đi thì nghe Khương Đức Hải nói: “Chú đã nghe chuyện nhà cha mẹ cháu rồi. Cháu gái à, cháu nghĩ thế nào? Hay là chú đến chỗ họ nói chuyện giúp cháu, nói tóm lại, cháu cũng đã lớn lên ở nơi này.”
Khương Chi vẫn không nhanh không chậm, sắc mặt rất ung dung: “Cũng không cần như vậy đâu ạ, chú Đức Hải không cần lo lắng chuyện này.”
Khương Đức Hải nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Khương Chi rời khỏi nhà Khương Đức Hải, sau đó đi đến trường tiểu học trong thôn.
Hôm nay là chủ nhật, trong trường học không có người, An Thiên Tứ và các đồng nghiệp đều đang ở trong ký túc xá soạn bài. Đột nhiên An Thiên Tứ nghe thấy một giọng nói rất trong trẻo của phụ nữ ở ngoài sân thì giật mình, mãi đến khi có một đồng nghiệp va cùi chỏ vào người anh ấy: “Mau đi đi!”
An Thiên Tứ đẩy cửa sổ ra, khi vừa nhìn An Thiên Tứ thì hai mắt cô ấy đã sáng lên.
“Nhanh đi đi! Đừng để nữ đồng chí người ta chờ đợi quá lâu!” Một đồng nghiệp cười híp mắt, trêu chọc anh ấy.
An Thiên Tứ nhìn thấy người đồng nghiệp này nháy ra hiệu, cảm giác vui vẻ trong lòng đã vơi đi một nửa, anh ấy biết đồng nghiệp của mình đã hiểu lầm, nếu như là trước kia, khi anh ấy còn chưa biết rõ thì An Thiên Tứ sẽ rất vui mừng, thế nhưng bây giờ anh ấy không vui được như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-285.html.]
Ngẫm nghĩ, anh ấy vẫn đứng dậy, đi mở cửa.
“Cô từ Hồng Kông về đây khi nào?” Trên gương mặt tuấn tú của An Thiên Tứ đều là ý cười.
“Trở về được hai ngày rồi. Đây, cái này là quà tặng cho Lê Đăng Vân, làm phiền anh giao lại cho anh ta giúp tôi!” Khương Chi rút một bao lì xì từ trong túi mình ra, bên trong cũng không nhiều tiền, chỉ một trăm đồng xem như tiền mừng Lê Đăng Vân kết hôn.
Tất nhiên với Lê Đăng Vân mà nói, số tiền này không tính là nhiều nhưng với một người bình thường mà nói thì đó là một khoản tiền lớn.
An Thiên Tứ nhìn bao lì xì trong tay cô, anh ấy nhíu mày: “Cô không đi sao?”
Trái lại Khương Chi cũng rất thẳng thắn, cô thản nhiên trả lời: “Tôi không có thời gian.”
Gần đây cô có rất nhiều việc, thật sự không có thời gian tham gia hôn lễ của Lê Đăng Vân.
An Thiên Tứ im lặng một lúc lâu cũng gật đầu nhận lấy bao lì xì: “Được rồi.”
“Không còn việc gì nữa, tôi quay lại trấn Đại Danh đây, có thời gian thì đến nhà xuất bản của tôi tham quan.” Khương Chi nói xong cũng không hàn huyên thêm nhiều, cô đi bộ ra một đoạn, sau đó đứng ở ven đường cản một chiếc xe bò, lắc lư trở về trấn Đại Danh.
Còn về một nhà của Vân Mông, không cần thông báo đến cũng được.
…
Đại viện ở thủ đô.
Hôm nay, nhà họ Thi cực kỳ náo nhiệt, trên bàn cơm dài đã ngồi đầy người.
Theo quy định của nhà họ Thi, mỗi tháng các thành viên trong gia đình sẽ tập họp một lần, mà hôm nay vừa đúng lúc là ngày mọi người tập họp.
“Sao lão ngũ còn chưa đến?” Thi Lam Chu ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn ra ngoài một vòng, giọng nói cũng hơi gấp gáp.
Đàm Vi Vi cầm một quả táo trên tay, ăn ngon lành, thấy mẹ của mình gấp gáp thế này thì không nhịn được liếc mắt nói: “Con nói mẹ rồi, suốt ngày mẹ cứ nhìn chằm chằm vào cậu út để làm gì? Chú ấy trăm công ngàn việc cũng không rảnh rỗi để mẹ làm mai.”
Thi Lam Chu trừng mắt nhìn con gái. Đàm Chính Quang vội vàng cười nói: “Được rồi, có lẽ Liên Chu sắp về rồi.”
Đàm Chính Quang là chồng của Thi Lam Chu, từ nhỏ hai người bọn họ đã lớn lên trong cùng một đại viện, cũng có thể nói họ là thanh mai trúc mã rồi kết hôn với nhau.
Ôn Hoa Anh giúp dì giúp việc bưng đồ ăn lên bàn, bà ấy cười híp mắt nhìn mấy món ăn nóng hổi đặt đầy bàn, hài lòng nói: “Xem như cũng ra hình ra dáng rồi đó.”
Lúc này, một giọng nữ rất dịu dàng đã vang lên: “Mẹ, mẹ mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi!”
Người phụ nữ có mái tóc uốn, dáng người dịu dàng, xinh đẹp, bên cạnh cô ấy còn có một cô gái nhỏ khoảng bảy tám tuổi, dáng vẻ quen thuộc thế kia cũng không phải ai khác, chính là cháu gái Thi Nam Châu mà nhà họ Thi mới đón về.
Chỉ là ở hiện tại Thi Nam Châu đã không còn bóng dáng của Khương Xuân nữa rồi.
Thi Nam Châu mặc một chiếc váy đẹp, gương mặt nhỏ, trắng nõn, sạch sẽ, đến móng tay cũng trắng trẻo mũm mĩm, có thể thấy được trong một tháng này cô bé được nuôi dưỡng chu đáo thế nào.
Mà thân phận của người phụ nữ ngồi cạnh Thi Nam Châu cũng rất rõ ràng, đó là Đan Uyển, vợ của Thi Ninh Chu.
Bề ngoài của Thi Nam Châu rất giống mẹ mình, cho dù là gương mặt hay khí chất đều giống như được đúc từ một khuôn mà ra.