Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 273

Cập nhật lúc: 2024-11-17 23:44:36
Lượt xem: 423

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Tường hổ : “. . . thể .”

Khóe môi đỏ mọng của Khương Chí hiện lên một nụ : “Vậy thì giống với khí thế ban đầu khi bà theo ăn , trong kinh doanh, cứ thì thể , tay nghề may quần áo của bà , thể thoải mái liều một phen mà.”

Đôi mắt Vân Tường lóe lên, bà rõ ràng cảm động đề nghị của Khương Chi.

Phó Đông Thăng cũng hiểu thanh mai trúc mã của ở một mức độ nào đó, ông nhẹ nhõm, lắc đầu : “Vân Tường, bà chủ Khương con mắt tinh tường nhận tài, cô cứ thử xem, chừng cô thật sự thể phát triển xưởng quần áo lớn mạnh hơn đó.”

Nghe Phó Đông Thăng như , Vân Tường cũng mỉm cúi đầu với Khương Chi : “Cảm ơn bà chủ Khương cho cơ hội, sẽ việc chăm chỉ, phấn đấu xứng đáng với sự tín nhiệm của bà!”

Khương Chi : “ tin tưởng bà.”

DTV

Ba thảo luận chuyện Nhà xuất bản, Khương Chí xoay chuẩn rời , cô chợt nhớ đến bản thiết kế sân nhỏ vẽ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên: “ xây một sân viện ở quê nhà, hai ở trấn Đại Danh lâu năm, đội xây dựng và trang trí nào ?”

Nghe cô xong, Phó Đông Thăng vỗ tay chỉ Vân Tường : “Đây là trùng hợp ? Cha và trai của Vân Tường đều công trình đó, trang trí cũng vấn đề gì, nếu ban đầu hàng xóm với nhà thợ mộc, thì cũng sẽ để Vương Ngạn Long...”

Ông tức giận mà , chợt nhớ đến đây là chủ đề cấm kỵ, đột nhiên nữa.

Vân Tường mím môi, nhưng vẫn đáp lời: “ , nếu hàng xóm với nhà thợ mộc, thì cũng đến bước đường , nhưng mà cha và trai xây nhà giỏi, nếu như bà chủ cần thì thể đến đó hỏi xem.”

Khi nhắc đến cha và trai , sắc mặt của Vân Tường rõ ràng chút buồn bã.

đ.â.m đơn xin ly hôn lâu như , sắp tuyên án nhưng gia đình vẫn hề đến hỏi han, điều cho thấy bọn họ thất vọng về đứa con gái như bà đến mức nào, bà cũng mặt mũi về nhà, cho nên định sẵn sẽ sống cô đơn một .

Khóe môi Phó Đông Thăng mấp máy, an ủi bà , nhưng nghĩ đến cha Vân Tường tính tình cứng đầu, ông im lặng.

Khi Vân Tường và Vương Ngạn Long bỏ trốn, những hàng xóm đều chỉ trỏ nhà bà , cha bà tức giận đến mức nhập viện, từ đó ông bao giờ nhận cô con gái nữa, ai mà nhắc đến thì ông sẽ trở mặt.

Khương Chi đưa tay chống cằm, nhạt: “Bản vẽ thiết kế vẽ cần một chút kỹ năng cứng, Vân Tường, bà cùng đến chỗ đội xây dựng một chuyến , vài lời thể rõ còn cần bà giúp phiên dịch , bà đó, tiếng địa phương.”

Cô là một chủ , chuyện cho nhân viên một phúc lợi là chuyện nên .

Nghe , thoạt đầu Vân Tường tỏ vẻ vui mừng, đó tối sầm, bà chậm rãi lắc đầu, khổ: “Vẫn là thôi , nếu như chung với cô, chỉ sợ cô còn nhà nữa.”

Trong lòng Vân Tường Khương Chi đang giúp bà , nhưng trong lòng bà rụt rè, dám đến đó?

Vân Tường với giọng cảm kích: “Cảm ơn bà chủ Khương nhiều, nhưng mà vẫn thôi , cứ để Đông Thăng cùng cô , với trai , chừng còn ưu đãi cho cô nữa đó.”

Phó Đông Thăng thở dài, nên cái gì.

Khương Chi lắc đầu, dùng ngón tay trắng nõn chỉ Vân Tường: “ cần ông , chỉ cần bà thôi. Nhân lúc mấy đứa nhỏ đang ngủ, chúng một chuyến , về hẵng ăn trưa.”

Nói xong cô lấy bản thiết kế.

Vân Tường sửng sốt, bóng lưng Khương Chi, Phó Đông Thăng, ngón tay chà xát vạt áo, bà ngơ ngác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-273.html.]

“Đi , về nhà xem thử , nhiều năm như , dù bọn họ tức giận đến thì cũng nguôi ngoai , cô xem bây giờ cô ly hôn , một như ăn tết đây?” Phó Đông Thăng vỗ nhẹ lên bờ vai mảnh khảnh của Vân Tường, như .

Vân Tường cúi đầu, một lúc mới gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.

. . .

Vân Tường đạp xe đưa Khương Chi rời khỏi ngõ Trúc Lan và về phía con đường mà bà quen thuộc nhất khi còn nhỏ.

Con phố bán vật tư kim khí, đồ gia dụng, đồ nội thất và những thứ tương tự.

Vân Tường dừng ở ngã tư, nhưng bà nhanh chóng lấy bình tĩnh và đến một sân nhỏ tấm biển ghi đơn giản là “Xây dựng Tỉnh Tâm.”

Vân Tường dựng xe đạp lên, tiểu viện sống suốt những năm tháng thơ ấu với ánh mắt phức tạp, bà do dự dám bước nhà.

Khương Chi liếc bước cửa .

Trong sân một bà lão đang tưới hoa, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng mơ hồ thể thấy vẻ của bà khi còn trẻ, Vân Tường rõ ràng thừa hưởng sự xinh từ phụ nữ mặt, của bà .

Vừa thấy Khương Chi, phụ nữ đó đến, : “Đồng chí xây nhà ?”

Lúc Vân Tường cũng lấy hết can đảm bước trong sân, phụ nữ thấy bà liền đổi sắc mặt, ấm nước trong tay rơi xuống đất, khuôn mặt bà hơn run lên, lẩm bẩm : “Con gái?”

Vân Tường rơi nước mắt, bà nhịn mà nhào lòng òa lên.

Khương Chi phiền hai , cũng may Vân Tường Khương Chi việc quan trọng nên : “Mẹ, đây là bà chủ của con, cô họ Khương, cô xây một khu sân viện ở thôn Khương gia, cha con ?”

Người phụ nữ lau nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Vân Tường, khách sáo với Khương Chi: “Thì là bà chủ Khương, nào, nhà , rót cho cô, cha của Tường Nhi việc , buổi tối mới về nhà, bà chủ Khương yêu cầu gì đều thể với .”

Trong lúc chuyện, bà dẫn Khương Chi nhà, nhưng rời xa Vân Tường, thậm chí khi pha cũng kéo con gái cùng.

Khương Chi thản nhiên cảnh hai con gặp , ngoại trừ mấy đứa nhỏ, cô từng cảm nhận cái gì là tình cảm con, đời như , đời cũng như .

Vân Tường và ở trong bếp hồi lâu, khi , đôi mắt của hai đều đỏ hoe.

Mẹ Vân Tường ghế sô pha, tự rót cho Khương Chi với giọng cảm kích: “Bà chủ Khương, cảm ơn cô, Tường Nhi với , con gái xảy chuyện như như hề , là tròn trách nhiệm, cũng may con bé phúc duyên, quen bà chủ Khương.”

Khương Chi khẽ nhướng mày, từ cách chuyện , cô cảm thấy Vân Tường giống với một phụ nữ nông thôn bình thường.

Nói chuyện với nhà cấp đương nhiên cũng quy trình, Khương Chi kẽ : “Vân Tường là một nhân viên .”

Hai trò chuyện một lúc, Vân Tường xen : “Mẹ, bà chủ Khương của tụi con mang bản thiết kế đến, xem thử ?” Nói xong, bà mỉm với Khương Chi: “Lúc còn trẻ từng học đại học chuyên ngành kiến trúc, những công việc vẽ hình trong nhà đều là cả.”

Khương Chi ngạc nhiên, những đủ khả năng đại học trong thời đại đó, thể thấy gia cảnh của bọn họ, hơn nữa Vân Tường còn học kiến trúc nữa.

Mẹ Vân Tường lắc đầu: “Con đừng nhiều khiến bà chủ Khương chế.”

Loading...