Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 259
Cập nhật lúc: 2024-11-18 06:42:37
Lượt xem: 34
Ân Thiên Bật chống gậy đứng sang một bên, cũng không lên tiếng trách mắng Nguy Di, nhưng cũng không ngăn cản Hoắc Thế Vinh tự tìm đường chết.
“Hét to lên đi.” Nguy Di đưa tay ngoáy ngoáy tai, cười vui vẻ nói.
Thi Liên Chu cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, nheo mắt lại, giọng điệu trầm thấp nói: “Hoắc Thế Vinh, đứa trẻ này, tôi có thể mang đi được đúng không?”
Môi của Hoắc Thế Vinh hơi mấp máy, muốn từ chối, nhưng nhìn họng s.ú.n.g đen ngòm đang chĩa thẳng vào phía mình kia, ông ta lại không dám nói lời từ chối, bầu không khí trong nháy mắt trở lên bế tắc, vẻ mặt Nguy Di nguy hiểm nhìn về phía ông ta, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nếu không trực tiếp để nhà họ Hoắc bớt đi một người thì sao nhỉ?”
DTV
Khương Chi ôm lấy Cẩu Tử vào lòng, dẫn theo thằng bé rời khỏi boong tàu, trẻ con tốt nhất không nên xem những cảnh tượng đẫm m.á.u như vậy.
Tuy nhiên trong lòng cô cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Dưới áp lực của Hội Tam Hợp, cũng không sợ nhà họ Hoắc không thả người, xem ra lần này Cẩu Tử có thể quay về cùng cô rồi.
Cuối cùng bốn đứa trẻ cũng có thể ở cạnh nhau, chặng đường này không biết tốn bao nhiêu thời gian nhưng lại tốn rất nhiều tâm huyết, chỉ mong tương lai sau này sẽ thuận lợi, không có nhiều trắc trở như vậy nữa.
Khương Chi ôm Cẩu Tử trở lại đại sảnh, khách khứa đều đứng trước cửa kính ló đầu ra nhìn về phía boong tàu, vẻ mặt vừa rụt rè vừa muốn tham gia cuộc vui.
Vừa nhìn thấy Khương Chi, mọi người đều tản ra một lối đi, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo chuyển động của cô.
Tiệc cưới hôm nay của nhà họ Hoắc hoàn toàn nguội lạnh, những rắc rối xảy ra sau đó khiến nhà họ Hoắc sứt đầu mẻ trán, đừng nói đến chuyện bắt đầu bữa tiệc, thậm chí khách mời còn không uống được một ngụm nước nóng.
Khương Chi ôm Cẩu Tử ngồi vào bàn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé, trong lòng cô cảm thấy hài lòng.
Cô nhẹ nhàng nói: “Con có đói không?”
Cẩu Tử không nói gì, cậu bé ôm khối rubik ngơ ngác nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ gì.
Khương Chi không ép buộc cậu bé, với tình trạng này của Cẩu Tử có lẽ phải đến bệnh viện Bắc Kinh hoặc Thượng Hải khám thử xem, hy vọng sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Lúc này, Triệu Cam Đường thoát khỏi tai mắt của người nhà họ Triệu, cô ấy lặng lẽ chạy đến, tìm kiếm xung quanh một lúc, hai mắt sáng lên, chạy về phía Khương Chi, hỏi với giọng lo lắng: “A Chi, cô có sao không? Nhà họ Hoắc không làm khó cô chứ?”
Khương Chi khẽ nhướng mày nhìn Triệu Cam Đường.
Lúc đầu cô giúp đỡ cô ấy trên máy bay, thứ nhất là vì giúp đỡ là chuyện nhỏ đối với cô, thứ hai là vì Triệu Cam Đường là người gốc Hồng Kông, cho nên ngay từ đầu cô đã có ý định lợi dụng cô ấy rồi, nhưng cô ấy lại rất chân thành, vẫn luôn đối xử tốt với cô.
Đó là điều cô đang nghĩ, nhưng cô không hỏi mà chỉ lắc đầu: “Không sao đâu.”
Cẩu Tử nhất định phải về với cô, có lẽ chậm nhất là ngày mai, bọn họ sẽ rời khỏi Hồng Kông, đến lúc đó cô và Triệu tam tiểu thư có thể sẽ không gặp lại nhau nữa, cũng không cần phải thân thiết đến như vậy, dù sao sau này Triệu Cam Đường cũng sẽ gả vào nhà họ Hoắc.
Cô thực sự không có ấn tượng tốt với nhà họ Hoắc.
Triệu Cam Đường nghe thấy trong giọng điệu có sự xa lánh của Khương Chi thì cô ấy cắn môi, hơi nôn nóng mà nói: “A Chi, cô trách tôi vì nhà họ Hoắc sao?”
Khương Chi nhìn cô ấy một cái, ánh mắt dừng lại một chút, cô thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi và nhà họ Hoắc đã được định trước không thể hòa hợp với nhau, sau này cô sẽ gả vào nhà họ Hoắc, để tránh chuyện nhà chồng cô có cảm giác không tốt với cô, vậy thì cô vẫn nên ít giao thiệp với tôi sẽ tốt hơn.”
Triệu Cam Đường siết chặt hai nắm tay đang đặt trên đầu gối, cô ấy cố chấp nói: “Không phải vẫn còn chưa gả vào nhà họ Hoắc sao?”
Khương Chi giật mình, sau đó mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-259.html.]
Triệu Cam Đường thực sự là một người phụ nữ có đầu óc đơn giản và tốt bụng.
. . .
Do áp lực từ nhà họ Thi, nhà họ Cố và hội Tam Hợp, cuối cùng nhà họ Hoắc cũng phải nhượng bộ.
Tuy nhiên, bọn họ có một yêu cầu, hy vọng có thể để Hoắc Cẩm Thịnh gặp Cẩu Tử thêm một lần nữa.
Ban đầu khi Khương Chi nghe thấy tin tức này, cô liền từ chối, mặc dù tà thuật chỉ là chuyện vô căn cứ, nhưng nghe thôi cũng thấy rất xui xẻo rồi, hơn nữa Hoắc Cẩm Thịnh, người trời sinh bệnh tật ốm yếu, chính là đối tượng đổi vận với Cẩu Tử, cho nên cô không có ấn tượng tốt với cậu ấy.
Tuy nhiên, sau khi nghe Thi Liên Chu nói yêu cầu này, Cẩu Tử lại ngẩng đầu lên, nói với giọng trẻ con nhưng lại rất bình tĩnh: “Con muốn gặp anh ấy.”
Khương Chi không có lý do gì để từ chối, cô tôn trọng ý kiến của Cẩu Tử, nhưng cô nhất định phải đi cùng cậu bé tới gặp Hoắc Cẩm Thịnh.
Nhà họ Hoắc đồng ý.
Đôi mắt Thái Ngọc đỏ hoe, bà dẫn Khương Chi và Cẩu Tử đến phòng Hoắc Cẩm Thịnh.
Là một người mẹ, bà ta biết hy vọng sống của con trai của mình đã bị tước đoạt một cách đột ngột, trong lòng bà ta vô cùng tuyệt vọng cho nên cũng không có tâm tư nói chuyện với Khương Chi, bọn họ im lặng suốt cả đường.
Cuối cùng, bà ta dừng lại trong một căn phòng khá yên tĩnh.
Thái Ngọc lau mắt, giọng nghẹn ngào nức nở: “A Thịnh ở bên trong, hai người vào đi.”
Đôi mắt đẹp của Khương Chi hơi nheo lại, cô nói thẳng: “Cô không vào cùng chúng tôi à?”
Thái Ngọc liếc cô một cái, cười lạnh nói: “Sao vậy, ở đây còn có người của hội Tam Hợp, cô còn sợ chúng tôi giở trò sao? Nói thật với cô, nếu không phải A Thịnh muốn gặp thằng bé một lần thì tôi tuyệt đối sẽ không để cho hai người đến đây quấy rầy con trai tôi đâu!”
Trong lúc bọn họ tranh cãi, cánh cửa mở ra.
Sắc mặt Thái Ngọc thay đổi, bà ta nhẹ giọng thúc giục: “A Thịnh? Sao con lại tự mình đi ra vậy? Con mau vào trong đi, cẩn thận bị cảm lạnh!”
Lúc này, bà ta không phải là vợ cả của nhà họ Hoắc, chỉ là một người mẹ bình thường.
Khương Chi nắm c.h.ặ.t t.a.y Cẩu Tử, cô lập tức nhìn vào trong phòng.
Người mở cửa là một cậu thiếu niên, cậu ấy gầy như que củi, đến mức chỉ còn da bọc xương, cơ bắp teo tóp, khiến cho đôi mắt trên khuôn mặt trở nên rất to, nhìn hơi đáng sợ.
Đây chính là Hoắc Cẩm Thịnh.
Khương Chi cau mày, không phải vì sợ hãi, mà vì cô cảm thấy rất có thể Hoắc Cẩm Thịnh không phải trời sinh bệnh tật, mà là mắc phải một căn bệnh hiếm gặp nào đó, tuy nhiên trình độ y tế những năm tám mươi không cao lắm, cho nên không thể kiểm tra ra được.
Nhưng hành động của Cẩu Tử có chút vượt quá dự đoán của cô.
Cẩu Tử vừa nhìn thấy Hoắc Cẩm Thịnh liền chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu ấy, còn gọi một tiếng: “Anh Cẩm Thịnh.”
“Em đến rồi.” Một nụ cười hiên lành hiện lên trên khuôn mặt không có mấy lạng thịt của Hoắc Cẩm Thịnh, cho dù nụ cười này nhìn có vẻ đáng sợ hơn nhưng Khương Chi lại thấy trong đó có sự thương yêu thiện ý, cậu ấy không hề có địch ý với Cẩu Tử.