Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 255
Cập nhật lúc: 2024-11-18 06:42:30
Lượt xem: 52
Không ai nói chuyện, không khí nhất thời trở nên lạnh lẽo.
Người đầu tiên mất kiên nhẫn vẫn là bà cụ Thái Ngọc: “Đây là con cháu nhà họ Hoắc chúng tôi! Cho dù nhà họ Thi có thân phận địa vị cao, nhưng nhà họ Hoắc chúng tôi cũng không phải là quả hồng mềm để mặc người nắn bóp, nếu hôm nay anh thật sự mang đứa nhỏ đi, thể diện của nhà họ Hoắc chúng tôi phải để ở đâu đây?”
Trong lòng bà ta hiểu rõ, nhà họ Thi có địa vị cao, nếu bà ta tiếp tục im lặng, kết quả cuối cùng chính là đứa bé bị đưa đi.
Nhưng nếu kẻ thế tội vất vả lắm mới tìm được bỗng nhiên bị mang đi, vậy con trai của bà ta phải làm sao bây giờ?
“Sao nào? Còn muốn giữ con trai của tôi lại để đổi vận cho con trai của bà sao?” Giọng nói của Khương Chi, lộ ra một tia lạnh lùng và hung ác.
Khi loại bí thuật này được đưa ra ánh sáng, hiện trường lại xôn xao một trận.
Mọi người đều biết người Cảng Thành hết lòng tin vào huyền thuật phong thủy, thậm chí người làm “Thầy phong thủy” còn nhiều hơn minh tinh ở Cảng Thành, một số đại gia tộc hay đại tập đoàn như nhà họ Hoắc đều có thầy phong thủy riêng.
Nhắc tới chuyện đổi vận, người ở đây đều không hẹn mà cùng nghĩ tới Hoắc Cẩm Thịnh, con trai út của Hoắc Thế Vinh và Thái Ngọc.
Hoắc Cẩm Thịnh từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, đáng tiếc là tướng đoản mệnh, nghe nói là sẽ không sống được quá mười ba tuổi, mấy năm nay rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người ngoài, không có cảm giác tồn tại, thật không ngờ rằng nhà họ Hoắc lại có suy nghĩ muốn đổi vận cho con trai.
Ở đây đều là người Cảng Thành, ít nhiều đều có nghe nói tới đổi vận.
Đem vận mệnh con ma ốm yếu chuyển lên người một đứa trẻ khỏe mạnh, cái này đã là tà thuật, đứa bé bị đổi vận làm gì có kết quả tốt chứ?
Tà thuật phổ biến tương tự ở Cảng Thành, nhiều người biết nhất là “Nuôi tiểu quỷ” và “Thuật hạ đầu”.
Nghe nói “Nuôi tiểu quỷ” có thể gia tăng vận may, nhưng tiểu quỷ sẽ ngày càng mạnh lên, càng ngày càng cắn trả ký chủ cũng tàn nhẫn hơn.
Còn “Thuật hạ đầu” là tà thuật Nam Dương, trúng hạ đầu thì bản thân sẽ có những hành động bất thường.
Đổi vận, cho dù bất kể trong đó có bao nhiêu sự thật thì nếu nhà họ Hoắc có ý định như vậy, chỉ sợ cũng không muốn giữ lại mạng của đứa nhỏ kia.
Trong tích tắc, ánh mắt mọi người nhìn nhà họ Hoắc trở nên phức tạp.
Sắc mặt Thái Ngọc trắng bệch, bà ta định lên tiếng cãi lại thì đã thấy ánh mắt hung ác của chồng bức ép tới.
Bà ta cắn răng câm miệng.
Hoắc Thế Vinh cười nói: “Chuyện này tạm thời chúng ta không nói tới, đợi kết thúc hôn lễ, chúng ta lại ngồi xuống từ từ nói chuyện, Thi tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?”
Tuy rằng chuyện con trai quan trọng, nhưng trước mắt chuyện hôn nhân này quan trọng hơn.
Hơn nữa ông ta cần thời gian để suy nghĩ về chuyện con nuôi này, nhiều người xem trò vui nhà họ Hoắc như vậy, cho dù là trong lòng bọn họ có suy nghĩ gì thì đợi khi du thuyền cập bến, tất nhiên lại sinh ra tiếng nghị luận, sẽ trở thành đòn trí mạng tới danh tiếng nhà họ Hoắc.
Đôi môi mỏng của Thi Liên Chu mím chặt, sắc mặt không vui.
Trong lúc bầu không khí đang bế tắc, một giọng nói hoảng loạn bước vào cắt ngang: “Mọi người, không ổn! Cô gia đánh nhau với người ta rồi, mọi người mau tới xem thử đi!”
Cô gia?
Hoắc Thế Vinh nhíu mày, con gái nhà họ Hoắc không ít, cô gia là ai?
Nhưng Ân Thiên Bật ở bên cạnh lại có sắc mặt lại tối sầm, dường như nghĩ cũng không cần nghĩ, có thể đánh nhau với người khác trong lúc này, ngoại trừ đứa con trai ngỗ nghịch không nghe lời của ông ta thì cũng không còn người khác.
Lúc này, Hoắc Thế Vinh cũng không để ý nhiều như vậy, trong lòng còn âm thầm cảm thấy trận đánh này hay lắm, nếu không một đám người giằng co ở chỗ này cũng không phải chuyện nhỏ, ông ta nói: “Thi tiên sinh cũng nghe thấy rồi đấy, đợi giải quyết chuyện này xong, chúng ta lại nói sau đi.”
Dứt lời, ông ta không hề dừng lại, vội vàng đi khỏi.
Một đám người xem trò vui thấy nhân vật chính đã đi rồi, cũng không tiếp tục ở lại chỗ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-255.html.]
Đám đông tản đi như ong vỡ tổ, chỉ còn lại Thái Ngọc và Trần Cẩm, hai người phụ nữ có quan hệ khó xử dừng ở cửa hồi lâu, cho đến khi Thi Liên Chu nhướng mi liếc nhìn hai người, bọn họ mới rời khỏi.
Thi Liên Chu châm một điếu thuốc, nhả ra một vòng khói trắng xanh, nhìn khói thuốc tan biến trong không khí, mới nhìn chằm chằm Cẩu Tử, chậm rãi nói: “Con đúng thật là yên tĩnh.”
Khương Chi nghe anh nói xong, không biết nên khóc hay nên cười, do dự nói: “Chuyện đánh nhau, chắc là không có liên quan tới Cố Tuyển đâu đúng không?”
Thi Liên Chu nheo mắt lại, lười biếng nói: “Có thể, đầu óc cậu ấy cũng chỉ có thể nghĩ được vậy”.
Khóe miệng Khương Chi giật giật, nghĩ tới bầu không khí căng thẳng vừa rồi, sắc mặt bình tĩnh, giọng điệu trầm thấp: “Anh nói xem, nhà họ Hoắc sẽ để chúng ta mang Cẩu Tử đi sao?”
Theo nhìn nhận của cô, bọn họ muốn mang Cẩu Tử đi không phải chuyện dễ dàng.
Đôi môi mỏng của Thi Liên Chu hơi cong lên: “Có mang đi được hay không cũng không phải do nhà họ Hoắc quyết định.”
Khương Chi nhìn anh một cái, biết trong lòng anh đã có dự định, liền nói: “Anh không đi xem Cố Tuyển sao?”
Thi Liên Chu dập điếu thuốc trong tay, bế Cẩu Tử còn đang đắm chìm trong thế giới rubik, trầm giọng nói: “Đi chung đi.”
Cẩu Tử đột nhiên bị bế lên, theo bản năng buông khối rubik ra, vòng qua cổ Thi Liên Chu, đôi mắt đen như mực của cậu bé dừng lại trên khuôn mặt của Thi Liên Chu chốc lát, sau đó, siết chặt tay, gác đầu lên vai anh.
Mí mắt Thi Liên Chu nhướng nhẹ lên, nhìn cậu bé một cái, không nói gì.
Khương Chi thở phào một hơi, cô thật sự sợ Thi Liên Chu ném đứa bé ra ngoài.
Cả nhà ba người ra khỏi phòng, theo dòng người đến phòng trang điểm của cô dâu, tiếng ồn ào ở chỗ này, là nơi xảy ra trò cười.
Thi Liên Chu nhướng đôi mi dài, giọng điệu trêu chọc nhưng lại lạnh lùng: “Ồ, thật là náo nhiệt.”
Mọi người vừa mới chứng kiến sự bá đạo của Thi Liên Chu, nhường một “Con đường độc đạo”, tùy ý để Thi Liên Chu mang theo Khương Chi đi lên phía trước để nhìn thấy toàn bộ tình hình của phòng trang điểm.
Khương Chi nhìn bộ âu phục trắng đầy dấu chân dơ bẩn của Cố Tuyển, cùng vết m.á.u xanh tím ở khóe miệng thì mí mắt giựt giựt.
Đánh nhau với anh ấy không phải ai khác, chính là chú rể ngày hôm nay Ân Đình.
So với Cố Tuyển, trông Ân Đình không có vấn đề gì.
Hắn ta ném âu phục xuống đất, xắn tay áo sơ mi lên, sắc mặt hơi lộ vẻ tàn nhẫn, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt khi nhìn Cố Tuyển.
Thi Liên Chu nhìn Cố Tuyển, đáy mắt hiện vẻ sắc bén, giọng nói lại bình tĩnh nhẹ như gió: “Mất mặt.”
Cố Tuyển day day khóe miệng, nghe Thi Liên Chu nói xong trợn mắt bất lực, một thư sinh tay trói gà không chặt như anh ấy, cho dù là lúc tuổi trẻ cũng chưa từng đánh nhau bao nhiêu lần, không ngã xuống đất đã đáng khen lắm rồi.
Thi Liên Chu đưa Cẩu Tử cho Khương Chi, cởi cúc áo vest, lộ ra cổ tay rắn chắc.
DTV
Giây tiếp theo, nắm đ.ấ.m của anh đã mạnh mẽ nện lên mặt Ân Đình.
Đuôi lông mày Khương Chi khẽ động, cô đã từng thấy Thi Liên Chu dùng súng, nhưng nhìn anh đánh nhau thế này đúng là cảnh tượng rất mới lạ.
Đám người ồ lên một trận, Ân Thiên Bật tức giận đến trán nổi đầy gân xanh, sắc mặt Hoắc Thế Vinh cũng tối sầm, không biết đang suy nghĩ gì.
Ân Đình bị đánh ba đ.ấ.m đã ngã ngồi xuống đất, hắn ta l.i.ế.m vết m.á.u trên khóe miệng, khoang miệng đầy mùi rỉ sắt, mặt mày hắn ta u tối nhìn về Thi Liên Chu, chế nhạo: “Sao nào, tên đại lục này đánh nhau còn rất giỏi.”
Ân Thiên Bật gõ cây gậy chống lên mặt đất, rất có khí thế nói: “Thi tiên sinh, chúng tôi chân thành mời anh tới tham dự hôn lễ, anh lại nhiều lần không quan tâm tới mặt mũi của hai nhà Ân Hoắc chúng tôi, anh làm như vậy, chỉ sợ làm tổn hại tới mối quan hệ của chúng ta đấy?”
Hoắc Thế Vinh lạnh lùng nhìn, không nói gì, rõ ràng cũng cảm thấy Ân Thiên Bật nói có lý.
Đám đông vây xem trở nên yên lặng, không ai dám xen vào.