Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 251

Cập nhật lúc: 2024-11-18 06:42:23
Lượt xem: 49

Nhưng cả khi đã so sánh thì bọn họ cũng thể phân cao thấp được.

Hai người có phong cách hoàn toàn khác nhau, đều có sức hút riêng, nhưng một người thì cao ngạo, một người thì quyến rũ, một người như đóa hoa mai tháng chạp nở rộ trong tuyết trắng, lạnh lùng cao ngạo, còn người kia lại giống như đóa hoa hồng nở rộ trong sa mạc, khiến người ta say đắm.

Khương Chi nhìn người phụ nữ này, ngạc nhiên nhướng mày: “Cô ấy là ai?”

DTV

Triệu Cam Đường rụt cổ lại, ghé sát vào tai cô rồi nhỏ giọng nói: “Vợ hai của anh cả Hoắc, Trần Cẩm.”

Đôi mắt hẹp của Khương Chi híp lại, nhưng cô không cảm thấy cái được gọi là “vợ hai” có gì kỳ lạ.

Ở Hồng Kông, Macao và một số khu vực khác, nhiều người giàu có sẽ lấy nhiều vợ và tất cả đều hợp pháp.

Trước năm 1972, Hồng Kông thực hiện “Luật lệ Đại Thanh”, trước khi Hồng Kông trở về với đại lục, nước Anh cũng không bãi bỏ “Luật Lệ Đại Thanh.”

Điều khiến Khương Chi ngạc nhiên chính là, cô đã từng gặp người vợ hai này tối hôm kia.

Chợ đêm, quầy hàng đồ cổ, người phụ nữ có hơi thở phong trần.

Cô không ngờ rằng người phụ nữ có thể đi bày quầy hàng lúc rảnh rỗi, biết sử dụng những lời khen ngợi lưu loát để kinh doanh này lại là vợ hai của Hoắc Thế Vinh, người đứng đầu nhà họ Hoắc.

Đột nhiên, hình như Triệu Cam Đường nhớ đến cái gì, cô ấy vỗ tay một cái, sau đó phát ra tiếng kêu ngạc nhiên vui mừng.

Trần Cẩm lập tức nhìn về phía bên này

Cô ta cũng sững sờ khi nhìn thấy Khương Chi, nhưng cô ta nhanh chóng nở một nụ cười quyến rũ, lắc lư vòng eo bước đến, mỗi cử động đều toát ra vẻ quyến rũ của một người phụ nữ, khác hẳn với vẻ đẹp thanh tú trong sáng mà cô nhìn thấy đêm hôm trước.

Triệu Cam Đường thấy cô ta đi đến, lập tức ghé sát vào tai Khương Chi nhỏ giọng nói: “Không phải cô vừa nói nhìn thấy một bé trai ba bốn tuổi rất đáng yêu sao? Tôi mới về Hồng Kông cách đây không lâu, cho nên nhất thời không nhớ ra, hình như anh cả nhà họ Hoắc vừa mới nhận nuôi một đứa bé tên là Hoắc Cẩm Tư.”

Dừng một chút, cô ấy liếc nhìn Trần Cẩm đang dần đến gần, sau đó nói: “Bà hai Trần vẫn luôn không có con, cậu bé Hoắc Cẩm Tư kia được ghi dưới danh nghĩa của cô ấy, gọi cô ấy là mẹ.”

Đồng tử Khương Chi co rút lại, cô hít sâu vài hơi để kìm nén cảm xúc.

Lúc này Trần Cẩm đã đến gần.

Cô ta nhìn Khương Chi, trên mặt nở nụ cười quyến rũ: “Nữ sĩ, chúng ta lại gặp nhau rồi, tôi đã sớm biết cô không phú cũng quý, nhưng không ngờ lại gặp được cô trong bữa tiệc hôm nay, thế nào, có muốn nể mặt uống với tôi một ly hay không? Triệu tam tiểu thư cũng đi chung nhé?”

Khương Chi nhìn Trần Cẩm, gật đầu cười nói: “Cầu còn không được.”

Thật ra Triệu Cam Đường không muốn đi, bởi vì cô ấy biết một số tin đồn phong phanh, bà hai Trần này không phải là người tốt đẹp gì, người nhà cô cũng ba năm lần nhắc nhở cô ấy tránh xa người chị dâu tương lai này.

Tuy nhiên, Triệu Cam Đường nhìn thấy Khương Chi đã đi theo Trần Cẩm, cô ấy vẫn nghiến răng đi theo.

Tốt xấu gì cô ấy cũng xem như biết được vài chuyện, nhưng A Chi lại không biết gì cả.

Trần Cẩm dẫn Khương Chi và Triệu Cam Đường, dọc đường đi, cô ta gặp mặt ai cũng mỉm cười chào hỏi, không lâu sau, bọn họ đến một quán cà phê yên tĩnh, ngồi xuống và gọi mấy ly latte.

Trần Cẩm và Khương Chi ngồi đối diện nhau, còn Triệu Cam Đường thì rúc vào bên cạnh Khương Chi, cả đường im lặng như gà.

“Nữ sĩ, tôi vẫn chưa kịp tự giới thiệu bản thân, Trần Cẩm, cô cứ gọi thẳng tên tôi đi.” Trần Cẩm cười nói.

Khương Chi nhếch môi, bình tĩnh nói: “Bà hai nhà họ Hoắc, gọi thẳng tên riêng không lịch sự.”

Nghe vậy, Trần Cẩm nhìn Triệu Cam Đường một cái, cười nói: “Đây được xem là cách xưng hô gì chứ?”

Lúc này cà phê đã được mang ra.

“Tôi vẫn còn chưa biết tên cô đâu?” Trần Cẩm nhấp một ngụm cà phê, hỏi.

Khương Chi dùng thìa khuấy cà phê nói: “Khương Chi, không biết Trần nữ sĩ gọi tôi đến đây có chuyện gì?”

Cô vốn cũng không muốn chọc giận Trần Cẩm, còn muốn mượn cô ta để gặp Cậu Tử một lần, cho nên cô sẽ không làm trái ý muốn của cô ta.

“Không có gì, chỉ là tôi thấy cô thích đồ cổ, cho nên muốn thân thiết hơn với cô mà thôi” Vừa nói, Trần Cẩm vừa rũ mắt nhìn bộ sườn xám trên người, nụ cười càng thêm xán lạn: “Không hiểu sao, tôi nhìn cô luôn cảm thấy rất có thiện cảm.”

Khương Chi nhếch môi cười: “Vậy sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-251.html.]

Trần Cẩm là một người thông minh lanh lội, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua Triệu Cam Đường đang muốn ẩn thân.

Cô ta quay đầu nhìn Triệu Cam Đường, nói với giọng điệu quen thuộc: “Cam Đường đã lâu không về Hồng Kông rồi phải không? Sức khỏe của bà nội em thế nào?”

Triệu Cam Đường ngồi bên cạnh cũng cảm thấy nhàm chán, nhưng vừa nghe thấy lời nói của Trần Cẩm, cô ấy lập tức trở nên căng thẳng, cô ấy nở một nụ cười điềm tĩnh rồi nói: “Bà nội em vẫn khỏe mạnh.”

Hai người trò chuyện một lúc, Triệu Cam Đường nghĩ đến mấy lời Khương Chi nói lúc nãy thì cô ấy hỏi với giọng điệu tò mò: “Tôi nghe Thế Chi nói anh cả Hoắc vừa nhận nuôi một cậu con trai rất đáng yêu, đang được chị dâu nuôi nấng phải không?”

Theo lý thuyết, những lời như vậy không nên nói trong trường hợp này, nhưng Triệu Cam Đường là một người có tính tình đơn giản, cho nên cô ấy không suy nghĩ nhiều như vậy.

Trần Cẩm giật mình, nhưng không tức giận, chỉ mỉm cười nói rằng: “Đúng vậy, đứa nhỏ kia vô cùng đáng yêu, nhưng tính tình có chút không tốt, mà cũng không sao, tôi rất thích thằng bé.”

Triệu Cam Đường cười cười, không nói gì nữa.

Khương Chi ở một bên lại đúng lúc mở miệng, cô khẽ hết cằm lên, nói với giọng có chút không tin: “Đáng yêu chừng nào chứ? Tôi thật sự rất tò mò, chẳng lẽ còn đáng yêu hơn con trai tôi sao? Hay là Trần nữ sĩ dẫn chúng tôi đi gặp cậu bé đi?”

Lúc này, cô giống như một người bình thường, có chút ham muốn so sánh, luôn cảm thấy con trai mình là tốt nhất.

Nghe vậy, Trần Cẩm ngạc nhiên, vẻ mặt trở nên hơi kỳ lạ: “Cô đã kết hôn rồi à?”

Khương Chi nhìn thẳng vào Trần Cẩm, lúc này, cô cảm nhận được giọng nói của cô ta có chút không có ý tốt.

Điều này hơi kỳ lạ, cô và Trần Cẩm không quen lẫn nhau, lần đầu gặp nhau cô cũng không ủng hộ việc làm ăn của cô ta, sao lần này bọn họ gặp lại, cô ta lại nhiệt tình như vậy? Hơn nữa còn là sự nhiệt tình không có ý tốt?

Chẳng lẽ, Trần Cẩm sợ cô sẽ nói ra chuyện cô ta bày quầy hàng ở chợ đêm lúc rảnh rỗi sao?

Đôi mắt đẹp của Khương Chi hơi nheo lại, có một tia lạnh lùng lướt qua đáy mắt.

Có chuyện gì đó không đúng lắm.

Triệu Cam Đường nhìn Khương Chi một, đương nhiên cô ấy phải giúp đỡ ân nhân cứu mạng của mình, cho nên cô ấy lập tức cười nói: “Chị dâu, chị dẫn chúng tôi đi gặp thằng bé đi mà, nói ra thì tôi vẫn chưa từng gặp Cẩm Tư đâu.”

Trần Cẩm có chút không tập trung, nhưng khi nghe điều này, cô ta cũng không quan tâm lắm.

Cô ta nói: “Được, vậy thì chúng ta đến gặp Cẩm Tư đi, chắc bây giờ thằng bé đang ở trong phòng.”

Sự căng thẳng trong lòng Khương Chi thoáng dịu đi, nhưng khi cô đi theo sau lưng Trần Cẩm, một cảm xúc lo lắng lại tràn ngập trong lòng cô, mỗi lần tìm thấy một đứa nhỏ bị bán đi, tâm trạng của cô luôn phập phồng lên xuống.

Ba người nhanh chóng đi đến một căn phòng.

Trần Cẩm gõ cửa, một người phụ nữ ăn mặc như bảo mẫu ra mở cửa, cung kính gọi: “Bà hai.”

“Cẩm Tư đâu?” Trần Cẩm vừa hỏi vừa gọi Khương Chi và Triệu Cam Đường vào phòng.

Bảo mẫu chỉ về phía phòng tắm, vẻ mặt sầu khổ nói: “Tiểu thiếu gia vẫn luôn ở trong đó.”

Trần Cẩm cau mày, cô ta lén nhìn Khương Chi và Triệu Cam Đường một cái, cười nói: “Hai người ngồi xuống trước đi, tôi vào xem thử thằng bé có chuyện gì.”

Khương Chi nhìn quanh phòng một lần, sau đó trả lời lại một tiếng rồi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng.

Cô siết chặt ngón tay, nụ cười trên môi cũng biến mất.

Triệu Cam Đường thấp giọng hỏi: “A Chi, cô sao vậy?”

Khương Chi tùy ý cười một tiếng, lắc đầu.

Cô sắp gặp được Cẩu Tử, một đứa nhỏ không được miêu tả nhiều trong tiểu thuyết, tâm trạng của cô còn căng thẳng hơn cả khi tìm thấy Tiểu Diệu và Hổ Tử, trong sự lo lắng này còn xen lẫn một chút vui mừng khi tìm lại được thứ đã mất, tóm lại rất phức tạp.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Trần Cẩm gõ cửa phòng tắm, không lâu sau, cửa phòng vang lên một tiếng mở ra.

Trần Cẩm nhìn đứa bé đứng ở cửa phòng tắm, nụ cười trên mặt trở nên dịu dàng hơn, cô ta vẫy tay nói: “Cẩm Tư, đến chỗ mẹ đi con.”

P/s: Hôm nay dừng chương ở đây nha mọi người, chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ và có giấc ngủ thật ngon nhaaa!!

Loading...