Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 246

Cập nhật lúc: 2024-11-18 06:42:15
Lượt xem: 37

Thi Liên Chu nghiêng đầu liếc nhìn cô, tiện tay rút một quyển tạp chí kinh tế tài chính trong hộc chứa đồ ra.

Cố Tuyển nghe Khương Chi hỏi thì tiếp tục kể lể: “Từ nhỏ tên này đã xấu xa nhưng già rồi mới thấy, cậu ấy còn xấu xa hơn khi còn bé rất nhiều.”

Nhắc đến chuyện này, Khương Chi cảm thấy rất hào hứng, có lẽ vì mối quan hệ giữa cô và Thi Liên Chu đã có tính đột phá nên cô muốn tìm hiểu một số chuyện của người đàn ông này, vì vậy cô nhân tiện hỏi: “Khi còn bé sao? Lúc Thi Liên Chu còn đi học, có người thích anh ấy không?”

Dứt lời, cô còn liếc mắt nhìn Thi Liên Chu, lại cảm thấy mình mới vừa hỏi một câu nhảm nhí.

Với vẻ bề ngoài và hoàn cảnh gia đình của Thi Liên Chu mà nói, nói không có người thích anh mới là nói dối.

Cố Tuyển hắng giọng, cười nói: “Vậy thì cô hỏi đúng người rồi. Lúc còn bé, tính tình mấy cô gái nhỏ kia rất hàm súc, nếu nói là thích thì họ cũng chỉ dám viết thư, bắt đầu từ tiểu học đã có con gái viết thư cho cậu ấy. Tôi nghe dì Ôn nói, dì ấy vẫn còn giữ số thư ấy.”

Anh ấy còn thuận miệng giải thích thêm một câu: “Dì Ôn chính là mẹ cùa cậu ấy, chờ cô đến thủ đô thì sẽ có cơ hội gặp thôi”.

DTV

Khương Chi gật đầu, cười. Xem ra mẹ của Thi Liên Chu là một người phụ nữ có tư tưởng cởi mở.

Trong tiểu thuyết, bà nội của nữ chính cũng là mẹ ruột của Thi Liên Chu không được nhắc đến nhiều nên Khương Chi cũng không nhớ đến tên bà ấy, chỉ nhớ được đó là một chỗ dựa mà xưa nay chưa từng bày ra dáng vẻ của trưởng bối, tính tình thì hoạt bát, cởi mở.

Cố Tuyển lại nhíu mày với người trong kính chiếu hậu, nói: “Sau này cậu ấy ra nước ngoài học, nhiều năm sau mới trở về, còn về phần ở nước ngoài có dây dưa với gái Tây nào không thì tôi không biết, hay là cô hỏi cậu ấy đi!”

Khương Chi hơi ngạc nhiên: “Anh học đại học ở nước ngoài sao?”

Ở thời đại này, người có thể xuất ngoại du học không nhiều, mà hầu hết đều là xuất ngoại theo chế độ của quốc gia hoặc đơn vị phái đi công tác. Bắt đầu từ năm 78 mới chính thức phê chuẩn đơn xin du học nước ngoài tự chi trả.

Thi Liên Chu gật đầu: “Ừ.”

Anh cũng không nói tỉ mỉ mà chỉ ngước mắt nhìn Cố Tuyển, giọng điệu thản nhiên: “Cậu còn không biết ư? Tôi nhớ cậu và Lê Minh cùng xuất ngoại tìm tôi, không biết người nào bị con gái ngoại quốc chuốc say, suýt nữa đã…”

Sắc mặt Cố Tuyển tái mét, anh ấy vội cất cao giọng: “Ôi, hai người mau nhìn kìa, chúng ta sắp đến rồi!”

Khương Chi vừa được chiêm ngưỡng màn kịch đôi bạn thân tương ái tương sát lẫn nhau, đuôi mắt cô khẽ nhếch lên, khóe môi cũng mỉm cười.

Cô không để ý trước kia Thi Liên Chu có tự do phóng đãng hay không, tất nhiên với tính tình của anh mà nói, nếu đã không thích, chỉ sợ sẽ không để phụ nữ đến gần, mà kỹ thuật của anh cũng không lưu loát, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân với cô nên Khương Chi cũng không có gì để nghi ngờ.

Thi Liên Chu kéo tay Khương Chi, ba người cùng nhau bước vào một cửa hàng thời trang.

Bà chủ ở đây là một người phụ nữ của thành phố Hải điển hình, cũng không biết bà ấy đã đến đây bao lâu rồi nhưng trong giọng nói vẫn giữ vẻ mềm mại dịu dàng, nói tới nói lui đều khiến người ta cảm thấy cả người như mềm ra.

Bà ấy rất tinh mắt, vừa liếc mắt đã nhận ra Khương Chi là nhân vật chính của hôm nay.

Bà chủ cửa hàng giữ c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi: “Quý cô, các vị sắp tham gia yến tiệc trên du thuyền của nhà họ Hoắc vào ngày mai đúng không? Bây giờ chúng tôi đang đón tiếp không ít những vị phu nhân, thiên kim. Ôi, cô nhìn bộ lễ phục này mà xem, cô có thích không?”

Khương Chi cũng không bị những lời nhẹ nhàng của bà ấy khiến đầu óc choáng váng, cô vẫn đánh giá bộ lễ phục từ trên xuống dưới.

Trái lại Khương Chi không để ý đến những thứ quá nổi bật, mà ngày mai có lẽ sẽ là ngày đầu tiên cô được gặp Cẩu Tử nên vẫn phải để lại một ấn tượng tốt, quá xốc nổi cũng không được, mà quá lộ liễu cũng không tốt, quá hoa lệ lại càng không hay, vả lại cô cũng không thích.

Lúc này, Thi Liên Chu chỉ vào một bộ trong tủ kính: “Lấy bộ này đi!”

Khương Chi nhìn theo tay của anh, cô hơi giật mình.

Đó là một bộ sườn xám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-246.html.]

Sườn xám xuất hiện từ những năm 1920, đáng tiếc, sau những năm 1950, sườn xám dần dần bị lãng quên ở đại lục, và được xem là là “chủ nghĩa gia cấp tư sản”, mãi cho đến sau nhưng năm 1980, văn hóa truyền thống mới được đánh giá cao một lần nữa, sườn xám mới được phục hưng, thậm chí còn lan rộng ra toàn cầu.

Bà chủ cũng sửng sốt, cười nói: “Được, sườn xám đẹp hơn.”

Bà ấy gọi người lấy bộ đồ xuống rồi đưa cho Khương Chi: “Nữ sĩ, cô mặc thử xem?”

Khương Chi gật đầu rồi ôm bộ sườn xám vào phòng thử đồ.

Thi Liên Chu và Cố Tuyển đang ngồi trên ghế sô pha, uống cà phê mà bà chủ rót cho họ, trông có vẻ rất thoải mái.

Lúc này có hai cô gái trẻ đi đến.

Bà chủ nhìn thấy bọn họ liền nhiệt tình bước lên đón tiếp: “Hoắc tiểu thư! Triệu tiểu thư!”

Làm công việc này ở Hồng Kông này, bà ấy có thể tiếp xúc với vô số người thuộc tầng lớp thượng lưu, đương nhiên bà ấy cũng cần rèn luyện mắt nhìn một chút, nếu bà ấy không thể nhận ra Thần Tài khi bọn họ ghé thăm thì đó sẽ là một tổn thất lớn.

Hoắc Thế Chi gật đầu rồi đi thẳng vào cửa hàng.

“Cố Tuyển?” Hoắc Thế Chi nhìn Cố Tuyển, cô ta hơi ngạc nhiên, nhưng khi cô ta chuyển tầm mắt sang Thi Liên Chu ở bên cạnh thì dừng lại một chút, cô ta có trí nhớ rất tốt, hôm qua khi cô ta vừa ngồi xuống thì có một nam một nữ bước vào nhà hàng Tây, hai người họ đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Sắc mặt Hoắc Thế Chi tối sầm lại, cô ta mím môi, không biết đang suy nghĩ gì.

Người phụ nữ bên cạnh Hoắc Thế Chi nhìn sang anh, cô ấy cũng ngạc nhiên không kém: “Là anh à?”

Nhưng lời nói của cô ấy không phải dành cho Cố Tuyển, mà là dành cho Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu không hề nhấc mí mắt lên, anh nhấp một ngụm cà phê hơi đắng rồi nhìn về hướng phòng thử đồ.

Thái độ không lịch sự của anh khiến Hoắc Thế Chi cau mày, cô ta nhìn sang người phụ nữ bên cạnh: “Cam Đường, em có quen anh ấy không?”

Triệu Cam Đường không để ý đến sự thờ ơ của Thi Liên Chu, cô ấy cười nói: “Chị Thế Chi, chị có nhớ hôm qua em nói có một cô gái giúp em trên máy bay không? Người này chính là chồng của A Chi, cô gái đã giúp em đó.”

Cô ấy cũng rất ngạc nhiên, không ngờ sau khi bọn họ chia tay nhau hôm qua thì hôm nay lại gặp nhau ở đây.

Triệu Cam Đường vội vàng nói: “Tiên sinh, A Chi có ở đây không?”

Hoắc Thế Chi kéo cánh tay cô, ánh mắt cô ta lạnh lùng: “Cứu em? Không phải là có ý đồ gì đó chứ?”

Nếu như trước ngày hôm qua, có lẽ cô ta đã khách sáo mời người giúp Triệu Cam Đường ăn một cơm, nhưng sau ngày hôm qua, cô ta suy nghĩ kỹ càng thì cảm thấy chuyện Cố Tuyển đột nhiên tìm đến rất kỳ lạ, anh ấy còn hành động khá lén lút nữa, bọn họ đang định làm gì vậy?

Nói cách khác, bọn họ trăm phương nghìn kế để có được thiệp mời đám cưới của cô ta có phải có âm mưu gì không?

Hoắc Thế Chi được sinh ra trong một gia đình lớn, cô ta không thể nào không suy nghĩ nhiều hơn, trên đời sao có thể có sự trùng hợp như vậy?

“Chị Thế Chi, chị nói vậy là có ý gì?” Triệu Cam Đường cau mày, vẻ bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt điềm tĩnh của cô ấy.

Không nói đến chuyện con người không thể nào khống chế được thời tiết mưa gió bão bùng, máy bay gặp sự cố, chỉ nói đến Khương Chi, ban đầu Khương Chi cũng không ngồi cạnh cô ấy, nếu như nói có ý đồ, vậy thì chắc là cô ấy có ý đồ để Khương Chi cứu mình mới đúng?

Hoắc Thế Chi lại không nghe ra được sự bất mãn của Triệu Cam Đường, mà cô ta lại nhìn Cố Tuyển: “Cố Tuyển, rốt cuộc mấy người đang có âm mưu gì vậy?”

Loading...