Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 227

Cập nhật lúc: 2024-11-17 21:21:05
Lượt xem: 42

Ngày ấy, cô ta đưa đứa nhỏ đến trường tiểu học thay chị cả, lúc vừa đến đây thì đụng phải một chiếc xe hơi, một thanh niên cao ráo bước xuống xe, xem thế nào cũng không giống một người nông thôn tầm thường, người ta còn ngồi xe hơi nên càng hợp tiêu chuẩn của cô ta.

Sau một phen nghe ngóng, cô ta mới biết được trường tiểu học lại ẩn giấu một thanh niên ưu tú thế này!

Nhà ở huyện Thấm, cuộc sống giàu có, ngoại trừ công việc hơi kém cỏi ra thì những phương diện còn lại đều xuất sắc, tối thiểu là không có ai trong thôn Khương Gia này có thể vượt qua anh ấy, huống hồ An Thiên Tứ còn đẹp trai, nếu cô ta có thể gả cho người này thì cũng xem như một mối hôn nhân tốt.

Cô ta không có nhiều cơ hội tiếp xúc với đàn ông, vất vả lắm mới có một mục tiêu nên nhất định không thể bỏ qua.

Còn về phần bị người bên ngoài bàn tán, cô ta cũng không bận lòng.

Khương Quế Hoa cười rất nhẹ nhàng, ánh mắt cô ta nhìn An Thiên Tứ giống như có thể phát ra ánh sáng: “Thầy An, anh tuyệt đối đừng khách sáo với em, em có thể bưng trà, đổ nước cho anh, giúp anh quét dọn sạch sẽ, có việc gì cần anh cứ việc lên tiếng!”

“Đồng chí Khương Quế Hoa, ở chỗ này của tôi thật sự không làm phiền đến cô, cô về đi!” An Thiên Tứ cũng không chịu nổi cô ta quấy nhiễu, anh ấy đưa tay vuốt lấy thái dương đau nhức, hai ngày vừa qua anh ấy đã bị làm phiền đến mức quá mệt mỏi.

Anh ấy luôn khách sáo, lễ độ với các nữ đồng chí, sở dĩ anh ấy để Khương Quế Hoa vào đây cũng bởi vì Khương Chi.

DTV

Đây là chị gái của cô, cho dù mối quan hệ giữa hai người bọn họ chẳng hề tốt.

“Thầy An, em…”

Khương Quế Hoa còn chưa dứt lời thì Khương Chi đã lên tiếng cắt ngang: “Thiên Tứ, sao trở về đây cũng không nói một tiếng?”

Giọng nói của Khương Chi rất trong trẻo, còn mang theo chút lạnh lùng.

An Thiên Tứ bỗng quay người lại, vừa nhìn thấy Khương Chi thì trong cổ họng anh ấy như có chút chua xót.

Khương Quế Hoa nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, ánh mắt cô ta nhìn Khương Chi lóe lên tia sáng sắc bén nhưng rất nhanh đã biến mất.

Cho dù cô ta không có đầu óc nhưng cũng có thể nhìn ra nguyên nhân An Thiên Tứ có thiện ý và khách sáo với mình cũng bởi vì Khương Chi, vì vậy cho dù cô ta vô cùng chán ghét, ghen tỵ với Khương Chi nhưng chưa bao giờ dám nói xấu Khương Chi trước mặt An Thiên Tứ.

Khương Chi đến gần, cô vượt qua Khương Quế Hoa, khóe môi cong lên: “Thiên Tứ, trước khi về đây, dì Lâm còn nói với tôi rằng dì ấy muốn tìm cho anh một người vợ hiền, tôi nghĩ không bao lâu nữa anh sẽ bị gọi về xem mắt.”

Sắc mặt An Thiên Tứ cứng đờ, cổ họng nhúc nhích rất khó khăn: “Vậy à?”

“Tất nhiên rồi.” Khương Chi khẽ cười, rồi gật đầu.

Khương Quế Hoa đứng một bên bị người ta làm lơ cắn chặt răng, cô ta cố gắng nở nụ cười: “Em sáu, sao em lại đến đây?”

Khương Chi co giật khóe môi, con ngươi hơi híp lại: “Em sáu? Thế nhưng trước kia chị mở miệng là một tiếng Khương Chi Tử cơ mà. À đúng rồi, Khương Quế Hoa, nhà chị xảy ra chuyện rồi, Khương Tả Phong ở trong xưởng lén lút qua lại với một quả phụ, còn sinh ra một đứa con trai, mẹ chị treo cổ tự tử, chị không chạy về xem thế nào à?”

Khương Quế Hoa chấn động, bờ môi run rẩy: “Làm sao có thể? Mày đánh rắm!”

Lông mày Khương Chi khẽ cau lại, cô kéo An Thiên Tứ lùi lại hai bước, chỉ về phía Khương Quế Hoa, giọng nói vô cùng bình tĩnh, kèm theo thái độ xem thường: “Thiên Tứ, anh vẫn nên tránh xa hạng phụ nữ thô tục thế này thì tốt hơn, tôi nghĩ dì Lâm cũng không chấp nhận một người phụ nữ trong miệng chỉ chất đầy những lời nói thô tục làm con dâu đâu.”

An Thiên Tứ không nhịn được bật cười nhưng anh ấy vẫn rất phối hợp mà khẽ “ừm” một tiếng: “Tôi biết rồi.”

Khương Quế Hoa nghiến răng nghiến lợi, cô ta bỗng nhiên rưng rưng nước mắt, đáng thương nói: “Chị biết em sáu không thích chị, nhưng không sao cả, sau này chị sẽ thay đổi. Mẹ xảy ra chuyện rồi, chị về trước đây.”

Nói xong, cô ta không cho Khương Chi cơ hội nói tiếp mà cất bước rời đi.

Khương Chi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng cô ta, cô thật sự chưa từng nghĩ, nhà họ Khương lại có một nhân vật tàn nhẫn như vậy.

“Sao cô lại trở về? Tiểu Diệu có thể xuất viện rồi sao?” An Thiên Tứ trầm giọng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-227.html.]

Khương Chi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừ, không có gì nghiêm trọng, đợi mấy ngày nữa thay thuốc lần cuối thì có thể hoàn toàn xuất viện rồi.”

An Thiên Tứ nhận thấy mọi người trong văn phòng đang nhìn bọn họ, anh ấy mím môi nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Khương Chi không phản đối.

Hai người rời khỏi văn phòng, đi đến góc ngoặt dưới mái hiên, nhìn bọn nhỏ đang chơi đùa trong sân.

An Thiên Tứ len lén nhìn sườn mặt trắng nõn Khương Chi, ho nhẹ một tiếng, tìm chủ đề nói chuyện: “Chuyện lần trước, sau đó Hổ Tử không có chuyện gì chứ? Vết thương thế nào rồi?”

Khương Chi lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí giữa hai người trở nên im lặng.

“Khương Quế Hoa hơi kỳ lạ, chị ta muốn gả cho một người giàu có giỏi giang, anh cố gắng tránh xa chị ta một chút.” Khương Chí không nhanh không chậm nói.

Chẳng qua chỉ vì cô ta là chị của cô.

Câu nói này suýt chút nữa được thốt ra, thế mà nghẹn lại trong cổ họng An Thiên Tứ rồi bị anh ấy nuốt trở lại, anh ấy nhếch khóe miệng, khẽ ừm một tiếng.

Nếu như đã nói mọi chuyện rõ ràng rồi, vậy thì anh ấy nói thêm những lời ái muội tăng thêm gánh nặng cho cô để làm gì chứ.

Ánh mắt của Khương Chi quét qua mặt An Thiên Tứ, cô mở miệng nói: “Chắc anh cũng biết chuyện tôi mở một nhà xuất bản ở trấn Đại Danh, nhà xuất bản của tôi tên ‘Thanh Phong Du’, ở ngõ Trúc Lan. Nếu anh có thời gian thì đến đó xem thử, tôi có để lại một phần báo cho anh, miễn phí.”

An Thiên Tứ hơi ngạc nhiên: “Nhanh như vậy?”

Anh ấy luôn cảm thấy việc kinh doanh rất khó khăn, từ khâu chuẩn bị cho đến lúc xây dựng cần phải tốn một khoảng thời gian rất dài, không ngờ Khương Chi lại mở cửa nhà xuất bản nhanh như vậy.

An Thiên Tứ đột nhiên cảm thấy hơi phức tạp, cũng có chút cô đơn và tự ti.

Anh ấy ngoại trừ có xuất thân tốt ra thì hình như không có gì khác đáng để nhắc đến.

Ngày xưa anh ấy chỉ muốn làm thầy giáo dạy học, bồi dưỡng một số nhân tài cho đất nước, thời gian trôi qua lâu rồi thì anh ấy lại cảm thấy nhạt nhẽo, thậm chí sự miệt mài lao động cống hiến vốn thuộc về người trẻ tuổi cũng không còn nữa, có lẽ, anh ấy không phù hợp với người luôn tiến về phía trước như Khương Chi.

Khương Chi gật đầu, cô nhìn đồng hồ rồi nói: “Khi nào có thời gian anh có thể đi xem. Phần sau của “Anh Hùng Xạ Điêu” đã được cập nhật rồi. Tôi còn phải dẫn Tiểu Diệu và Tiểu Qua về huyện Thấm, không làm phiền anh nữa”.

An Thiên Tứ mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại gật đầu.

“Tiểu Diệu, Tiểu Qua, chúng ta về thôi!” Khương Chi gọi hai anh em Tiểu Qua, hai cậu bé miễn cưỡng bước ra khỏi đám người.

An Thiên Tứ nhìn bóng lưng của một người lớn và hai đứa nhỏ, anh ấy đột nhiên nở một nụ cười, không rõ trong lòng đang cảm thấy như thế nào.

...

Khương Chi dẫn theo hai đứa nhỏ, khi ba mẹ con ngồi xe bò lắc lư về đến trấn Đại Danh thì trời đã tối rồi.

Chuyến đi về thôn Khương gia này, cô thu hoạch được một bản hợp đồng mua đất nền nhà, còn chuyện khi nào khởi công thì cô cần phải vẽ thiết kế trước rồi mới đi tìm đội thi công, đây là một quá trình phức tạp và lâu dài.

Đã quá muộn rồi, cho nên cô không đến nhà xuất bản nữa mà trực tiếp tìm chiếc xe đã thuê, đi suốt đêm trở về huyện Thấm.

Mệt mỏi cả ngày, cho nên cô ngủ rất ngon.

Loading...