Thật Khương Chi đối với chuyện cảm thấy bình thường, cho đến khi một mảnh rừng trúc khổng lồ đập mắt, trái tim cô mới đập nhanh hơn một chút.
Rừng trúc, nghĩa là măng.
Cô vẫy tay một cái, hào hứng : “Đản Tử, ! Đào măng thôi!”
Đản Tử nghi ngờ cô một cái, hai nhanh chóng đến rừng trúc.
Khương Chi phóng tầm mắt xa, đôi mắt sắc bén thấy nhiều măng ẩn lớp đất trơn bóng, âm thầm hấp thu chất dinh dưỡng.
Trong phút chốc, những món ăn như măng núi xào thịt, canh vịt hầm măng, măng xào thịt ba chỉ, canh gà nấu măng an phận nhảy khỏi đầu cô, mắt Khương Chi sáng lên, nước miếng chảy .
Quan trọng nhất chính là, giá trị dinh dưỡng của măng núi lớn, nặng, chắc chắn bán cho hệ thống nhiều tiền!
Nghĩ như , Khương Chi liền xổm xuống, tìm một khúc gỗ bắt đầu đào.
“Mẹ, cái mùi lạ, ăn .” Đản Tử ngăn cản, nghi ngờ mùi vị mà măng núi tỏa .
Khương Chi yên lặng, đúng là một ít thích mùi vị của măng, tuy nhiên, tất cả măng đều dùng để ăn, ở trong mắt cô, những thứ là một tiền khổng lồ, đây là bước đầu tiên để cô kiếm tiền nha!
Cô về phía Đản Tử, dối: “Mẹ thể nấu măng thành món ngon, con giúp đỡ ?”
Đản Tử nghĩ tới món bún thịt tối hôm qua, vội vàng gật đầu: “Muốn, giúp !”
Hai con thống nhất ý kiến, bắt đầu sức đào măng.
Hiện giờ măng núi nhỏ thì kích thước cỡ như chiếc đũa, lớn thì cỡ que nhóm củi.
Khương Chi dốc hết sức bình sinh đào một cây măng, cầm trong tay, mở hệ thống thấy, quả nhiên thể chọn nút “Bấm để bán”, điều nghĩa là mục măng núi thể biến thành tài sản trong túi của cô!
Cứ như , cô hề cảm thấy mệt mỏi, như tiêm m.á.u gà.
Mặt trời ngả về phía tây, trời cũng dần tối.
Khương Chi phủi tay, chút lưu luyến gọi Đản Tử xuống núi về nhà, bởi vì công cụ hỗ trợ, hai con tốn hết buổi trưa, cũng chỉ đào tám cân măng, cô cố sức nhấc giỏ măng nặng trịch về nhà, lòng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Hai vài bước, Khương Chi còn đầu rừng trúc, trong lòng thầm nghĩ: Ngày mai nhất định mang công cụ việc đến đây đào tiếp!
Trên đường xuống núi, Khương Chi thấy một cô bé đang nhặt củi.
Cô bé chừng sáu bảy tuổi, tuy là đói tới hai má hóp , nhưng cũng thể khuôn mặt xinh , cô bé đeo cái sọt còn cao hơn bản , đang khom lưng nhặt củi.
Điều thật sự khiến cho Khương Chi chú ý vì cô bé xinh , mà mặt cô bé những vết bầm tím.
DTV
Khương Chi thầm than một tiếng, tuy ở thời đại phần lớn đều trọng nam khinh nữ, nhưng ngờ cuộc sống của các bé gái thời gian khó như , trời tối như , còn nhặt củi ở ngoài, vết thương mặt cô bé, nghĩ lẽ cô bé cực khổ.
Tuy nhiên, mỗi nhà đều chỗ khó khăn riêng, ngay chính bản mà cô còn lo xong thì lo cho khác chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-22.html.]
lúc , Đản Tử vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi vùng khỏi tay cô, chạy tới bên cạnh cô bé đó, với giọng tức giận: “chị Xuân Xuân, bọn họ đánh chị ? Vì tìm thư ký Khương? Bọn họ như là phạm tội!”
Khương Chi nhướng mày, theo tới.
Cô bé ngẩn ngơ, thấy giọng mới ngẩng đầu, cô bé : “Là Đản Tử .”
Giọng của cô bé điềm đạm, lúc lên, hai bên má hai lúm đồng tiền nông.
“Chị Xuân Xuân, , em với chị tìm thư ký Khương! Cả nhà Khương Nhị Điển thật quá đáng!”
Đản Tử thấy dáng vẻ của Khương Xuân thì nhịn sự xót xa, đưa tay giữ chặt lấy cổ tay của cô bé, cô bé la đau một tiếng, vội vàng vùng khỏi tay Đản Tử, co rút che bản , vết thương chồng chất ở cổ tay.
Đản Tử thấy, nhịn nghẹn ngào.
Khương Chi nhíu mày, vỗ vai Đản Tử: “Sao ?”
Vừa thấy Khương Chi đến, cô bé sợ hãi mà lùi vài bước, vứt bỏ củi trong tay chạy xuống chân núi.
Khóe miệng Khương Chi giật giật, ngờ nguyên chủ gây áp lực lớn như đối với cô bé.
Đản Tử thấy Khương Xuân , giơ tay lau đôi mắt đỏ hoe, mạnh miệng : “Không gì , thôi.”
Dù vẫn là một đứa trẻ, đường trở về, Khương Chi một vài manh mối từ miệng Đản Tử lộ .
Cô bé tên là Khương Xuân, mới bảy tuổi.
Nói tới chuyện của cô bé, thể nhắc tới nạn buôn hoành hành ngang ngược đáng sợ thập niên 80.
Ở vùng khốn cùng như nông thôn, một ít nhà nghèo, hoặc là già tàn tật cưới vợ, sẽ thông qua môi giới tìm bọn buôn mà mua vợ, phần lớn bé gái độ tuổi 17-18 tuổi, “Cô gái thành thị” đều là lừa tới.
Khương Xuân chút đặc biệt, hai tuổi cô bé bắt cóc, mua cô là nhà Khương Nhị Điển của thôn nhà họ Khương.
Gia đình Khương Nhị Điển xem như nghèo ở trong thôn nhà họ Khương, lúc ông thai ông , cha ông gặp tai nạn trong xưởng máy, mất nên bồi thường một ít tiền, nhưng suy cho cùng cuộc sống của cô nhi quả phụ cũng khó khăn, Khương Nhị Điển dạy dỗ đàng hoàng trở thành tên du côn.
Lúc ông mười mấy tuổi giở trò lưu manh trong thị trấn, đánh gãy chân thành què.
Đáng tiếc, chó đổi tính ăn phân.
Khương Nhị Điển trở thành què vẫn an phận, cặp kè với một góa phụ phóng đãng ở thôn nhà họ Khương, hai dây dưa với sinh một đứa con, lúc quả phụ sinh con khó sinh mà chết, đứa nhỏ cũng bởi vì ở trong bụng thiếu oxy nên lúc sinh là kẻ ngốc.
Vì , Khương Nhị Điển trở thành một tên què góa vợ với một đứa con ngốc.
Cuộc sống của cả nhà Khương Nhị Điển càng họa vô đơn chí, thấy con trai lớn lên, Khương Nhị Điển cũng kết hôn, cách nào, của Khương Nhị Điển đành tìm mượn tiền, mua một cô bé hai tuổi từ tay bọn buôn , là vợ nuôi từ nhỏ của Khương Nhị Điển.
Bà cũng mua trưởng thành, là cô gái trong thành phố 17-18 tuổi, nhưng mà tiền trong tay!
Cứ như , Khương Xuân hai tuổi bắt đầu cuộc sống tồi tệ của .