Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 212

Cập nhật lúc: 2024-11-17 11:48:11
Lượt xem: 54

Một giọng nữ mang theo chút anh khí tỏ vẻ không vui, chen vào nói: “Lão ngũ, sao em lại có thể nói chuyện với mẹ như vậy hả?”

Bà cụ tức giận quay lại ghế sofa, ngồi xuống, lại nháy mắt với con trai, dáng vẻ như đang xem kịch vui.

Sắc mặt Thi Liên Chu chẳng tỏ vẻ gì, đi đến bên cạnh bà cụ, ngồi xuống, tùy ý dựa lưng vào ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo, giọng điệu bình tĩnh nói: “Chị ba đang chuẩn bị chạy đến hưng sư vấn tội tôi đấy à?”

Thi Lam Chu cau mày, nhìn người em trai không nghiêm túc của mình, trầm giọng nói: “Nếu em đã biết chị sẽ đến hỏi tội, vậy tại sao lại muốn đuổi Nguyên Trinh quay về? Lão ngũ, lần này em quá đáng lắm rồi!”

Thi Liên Chu nghe được những lời tức giận và buộc tội của Thi Lam Chu thì khóe môi đột nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt.

Ánh mắt anh thờ ơ, giọng nói lại tỏ ý trần thuật nói: “Quá đáng? Tôi nhớ là bản thân cũng không làm gì quá đáng với cô ta cả.”

Hai hàng lông mày của Thi Lam Chu càng nhăn chặt hơn, cô ta nghe hiểu ẩn ý trong lời của đứa em trai này: Tôi không cảm thấy điều đó là quá đáng.

Đột nhiên, một giọng nói ngọt ngào vang lên: “Cậu nhỏ, chị Nguyên Trinh xinh đẹp như vậy, sao cậu lại không thích chị ấy ạ? Nếu như cậu thật sự không thích chị ấy cũng chẳng sao, cháu thấy chị Cố cũng khá tốt, nếu không cậu chọn chị Cố đi?”

Thi Lam Chu tức giận hét lên: “Đàm Vi Vi! Con đang nói cái gì vậy hả?”

Đàm Vi Vi bĩu môi, giơ tay lên làm động tác kéo khóa miệng, ý bảo cô nhóc sẽ không nói gì nữa.

Thi Liên Chu cũng không có tâm trạng nói chuyện với mấy người họ, giọng nói có chút mệt mỏi: “Nếu như không còn chuyện gì nữa thì con về trước đây.”

Ôn Hoa Anh nhìn quầng thâm dưới mắt của con trai, sự tức giận ban đầu đã sớm bị quên ở chín tầng mây rồi, nhanh chóng nói: “Nếu không hôm nay con đừng về bên kia nữa, ở nhà ngủ đi?”

Vừa nói xong, nhìn vẻ mặt thờ ơ của con trai, Ôn Hoa Anh lại lẩm bẩm, nói: “Được rồi, được rồi, nhanh về nhà ngủ đi, con suốt ngày bận rộn từ sáng đến tối, thân thể đều sắp suy sụp hết rồi, cũng nên tìm một cô gái tri tâm ở bên chăm sóc bản thân……”

Bà cụ càng nói càng lạc đề.

Thi Liên Chu thản nhiên cười, cũng không trả lời vấn đề của bà ấy, cuối cùng trong sự thúc giục của Ôn Hoa Anh mà rời khỏi đại viện.

Thi Lam Chu nhìn Thi Liên Chu quay người đi không chút do dự thì có chút khó chịu, cầm chén men xanh trên bàn uống một hớp to, sau đó lại đặt ‘rầm’ một cái lên bàn.

DTV

Ôn Hoa Anh vội vàng nói: “Ôi chao, con cẩn thận đấy, đừng làm vỡ chiếc cốc mới mua của mẹ!”

Bà cụ là người yêu thích đồ sứ, ngày thường đi dạo phố, gặp được món đồ sứ nào đẹp cũng sẽ mua về nhà.

Thi Lam Chu càng tức giận hơn, gằn giọng nói: “Mẹ, mẹ quá chiều lão ngũ rồi. Mẹ xem nó đã làm ra chuyện tốt gì vậy? Nguyên Trinh vất vả đường xa chạy đến thăm nó, nó thì hay rồi, giống như đuổi ăn mày, đuổi cô ấy trở về.”

Ôn Hoa Anh kiểm tra lại chén trà men xanh của mình, nghe được lời này của con gái thì không khỏi ngẩng đầu nhìn cô ta.

Bà cụ khẽ nhếch môi, giọng điệu có chút khó chịu nói: “Liên Chu là em trai của con, tính cách nó thế nào con còn không hiểu sao? Tưởng Nguyên Trinh xuất thân từ một gia đình danh giá, lại ngày nào cũng đuổi theo phía sau một người đàn ông, đây là dáng vẻ gì hả?”

Thi Lam Chu nghe được trọng giọng nói của mẹ mình có vẻ như rất bất mãn với Tưởng Nguyên Trinh thì vội vàng nói đỡ mấy câu: “Không phải mẹ vẫn luôn thúc giục thằng bé nhanh chóng kết hôn sao? Hiện tại có đối tượng tốt như vậy, sao con có thể không quan tâm chặt chẽ hơn một chút chứ?”

Bà cụ hơi ngập ngừng một chút, nói: “Đúng là mẹ muốn lão ngũ nhanh chóng kết hôn, cũng muốn tìm được một cô gái có thể ở bên chăm sóc nó, nhưng mà cô gái nhà họ Tưởng kia không phải người thích hợp, cô gái này còn chưa thành người của gia đình chúng ta đã suốt ngày tìm con mách lẻo, nếu như thật sự cưới cô gái này về nhà, e rằng cả nhà sẽ không được yên ổn.”

Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đã có con, sẽ luôn hướng về con của mình một cách vô điều kiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-212.html.]

Tất nhiên là Ôn Hoa Anh biết tính tình của Thi Liên Chu, nói dễ nghe một chút là ít nói, khó gần, nói khó nghe chút chính là muốn làm gì thì làm, không kiêng dè gì cả, ngay cả mẹ anh mà anh còn chẳng nể mặt, dựa vào đâu mà nghĩ anh sẽ nể mặt Tưởng Nguyên Trinh chứ?

Cô gái nhà họ Tưởng kia luôn giỏi ăn nói, thu phục đứa con gái thứ ba của bà ấy không biết phân biệt nặng nhẹ rồi.

Đàm Vi Vi đang dựa vào ghế sofa ăn táo, nghe trò hay.

Thi Lam Chu cau mày, giải thích: “Sao cô ấy có thể nói lời không hay về lão ngũ chứ? Là do con vẫn luôn hỏi mãi, đoán được thôi! Tính cách lão ngũ không tốt, có một cô gái xinh đẹp như vậy thích đã là chuyện tốt rồi, còn thích kén cá chọn canh.”

Khóe miệng Đàm Vi Vi khẽ giật giật, trong lòng âm thầm châm nến cho mẹ mình, lặng lẽ đứng dậy chuẩn bị thoát khỏi ‘chiến trường’.

Trong nhà họ Thi, ai mà không biết cậu Thi Liên Chu chính là thịt trong tim của bà ngoại chứ?

Quả nhiên, khi cô nhóc vừa ra đến cửa, liền nghe thấy tiếng gầm gừ từ phòng khách truyền ra: “Sao lão ngũ không thể kén cá chọn canh hả? Thi Lam Chu, sao trái tim của con có thể sắt đá như vậy hả? Rốt cuộc thì lão ngũ là em trai ruột của con hay là Tưởng Nguyên Trinh là em trai ruột của con hả?”

Vịnh Phong Lâm là một trong những dự án bất động sản cao cấp được ưa chuộng nhất ở Bắc Kinh trong những năm gần đây.

Thi Liên Chu là người biết hưởng thụ, đồ ăn quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại, dù là phương diện nào thì anh cũng sẽ không để bản thân phải chịu thiệt.

Anh lái xe vào sườn núi vịnh Phong Lâm rồi dừng lại ở một khu biệt thự dân cư, chưa kịp mở cửa, một thanh niên cao lớn, hai tay đút vào túi quần chậm rãi đi từ phía chân núi đến chỗ anh.

Anh ấy có làn da trắng ngần, đôi mắt hoa đào đa tình, khi anh ấy nhìn người khác thì luôn có một cảm xúc ái muội.

Chàng trai trẻ này chính là Cố Tuyển, người đã cùng Thi Liên Chu đến Khương gia thôn để tìm Thi Nam Châu.

Cố Tuyển tiến lên một bước, anh ấy đ.ấ.m vào vai Thi Liên Chu, không vui mà nói: “Lúc nãy tôi còn tưởng mình nhìn nhầm nữa, cậu trở về cũng không nói với tôi một tiếng, người nhàm chán như cậu đúng là không đủ nghĩa khí mà.”

Thi Liên Chu liếc anh ấy một cái, không nói gì, anh mở cửa đi vào trong sân.

Cố Tuyển trợn mắt trắng nhìn anh, rồi đi theo anh vào nhà.

Trên đường đi, Cố Tuyển không hề thay đổi bản chất lắm lời của mình.

“Nghe nói cậu gặp phải lở đất à? Chuyện như thế nào vậy?”

“Không phải Lê Minh đến tìm cậu sao? Khi nào cậu ấy mới trở về?”

“Lần này cậu về khá sớm đó, có phải có chuyện gì xảy ra không? Có cần tôi giúp đỡ không?”

“. . .”

Thi Liên Chu cởi áo khoác ra rồi vắt trên khuỷu tay, anh mở tủ lạnh lấy ra một chai nước, xem Cố Tuyển giống như người vô hình, chân dài bước ra, sau đó anh chậm rãi đi lên lầu.

Khóe miệng Cố Tuyển giật giật, anh ấy không có cảm giác tồn tại đến như vậy sao?

Đột nhiên, giọng nói trầm lạnh của Thi Liên Chu vang lên ở trên cầu thang: “Cố Tuyển, cậu tốt nghiệp từ đại học Hồng Kông ra sao?”

...

Loading...