Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 211
Cập nhật lúc: 2024-11-17 04:48:10
Lượt xem: 416
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Đông Thăng lắc đầu, : “ , khi kẻ đó bắt thì còn tin tức gì nữa, đồn cảnh sát bây giờ canh phòng nghiêm ngặt hơn cả nhà tù, để lộ bất kỳ tin tức gì, đều đang suy đoán trấn Đại Minh sắp loạn , nhà xuất bản của chúng khi nào thể đăng bài?”
Khương Chi dùng ngón tay chạm nhẹ đôi môi đỏ mọng của , trầm ngâm một lúc : “Sau khi Mẫn Đào thất thế.”
Sắc mặt của Phó Đông Thăng đột nhiên đổi: “Mẫn Đào sắp thất thế? Thật ?”
Khóe miệng Khương Chi khẽ nhếch lên, lạnh : “ xem ông chủ họ Trương cùng Mẫn Tử Nghi tình em thắm thiết đến mức nào.”
Môi của Phó Đông Thăng run lên, dám lời nào.
Ông cảm thấy từ khi ông gặp vị bà chủ , thứ dường như ngoài tầm hiểu của ông , ‘bát cơm sắt’ mà ông từng hướng tới giờ vứt , nghĩ đến ánh mắt giận dữ của chị gái Phó Đông Mai thì sắc mặt của ông khỏi chút âm u.
Đột nhiên, dường như nghĩ đến điều gì đó, Phó Đông Thăng vội vàng : “Bà chủ, đám của nhà xuất bản văn học nhân dân huyện Thấm đến trấn Đại Minh, bọn họ thiệt hại lớn, e là sẽ rút trôi cục tức , chuyện nhà xuất bản của chúng đăng bài huyện Thấm e là một chuyện dễ dàng.”
Nhắc đến mấy chữ ‘nhà xuất bản văn học nhân dân huyện Thấm’, Phó Đông Thăng cảm thấy may mắn.
Chuyện rắc rối do nhà xuất bản văn học nhân dân huyện Thấm lan truyền đến trấn Đại Minh, may mà giờ ông từ chức, nếu bây giờ chắc chắn sẽ liên lụy, chỉ là thương cho chị gái Phó Đông Mai của ông , khiển trách mặt tất cả , khiến cho mất hết thể diện.
Mà ông trở mặt với chủ cũ của , vô đồng nghiệp cùng ngành ở trấn Đại Minh đang chờ xem trò của ông .
Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh, ung dung : “Ông cần quan tâm đến bọn họ gì, mấy đó chỉ như vai hề đang nhảy nhót. Sau khi khánh thành xong, nhanh chóng tung nội dung phần tiếp theo của tiểu thuyết《Anh Hùng Xạ Điêu》, nhanh chóng bắt giữ một nhóm độc giả trung thành, như chúng thể phô bày hết tài năng giữa các nhà xuất bản.
Bộ Xạ Điêu cũng đủ sức để biến ‘nhà xuất bản Thanh Phong Du’ của cô trở thành sự tồn tại thể coi thường.
Phó Đông Thăng thấy dáng vẻ của cô giống như đang đùa, cũng thở một , thẳng thắn : “Trong lòng cô ý tưởng là , cô xem khi nào thời gian để trấn Đại Minh bắt đầu khánh thành nhà xuất bản, trong tay đang một bài của các tác giả mới gửi đến, đúng lúc thể xuất bản báo của chúng ”.
Một biên tập viên lâu năm như ông vẫn một mối quan hệ nhất định.
Khương Chi suy nghĩ một chút : “Ngày mai .”
Mấy ngày nay chạy chạy khắp nơi, cũng nên để Tiểu Diệu thời gian nghỉ ngơi.
Phó Đông Thăng suy nghĩ một chút, gật đầu : “Được! Nếu như còn chuyện gì nữa thì đến nhà ga đây, về gấp, đúng lúc cần chuẩn đồ đạc cho buổi khai trương ngày , đợi khi nào cô về đó, chúng thể lập tức cắt băng khánh thành!”
Khương Chi gật đầu, đưa bộ bản thảo mấy ngày nay cho Phó Đông Thăng.
“Ngày mai, ông chuẩn sẵn tờ báo sẽ phát hành trong ngày cắt băng khánh thành, về phần thơ ca thì đăng bài thơ《 Gửi cây sồi 》, về phần tiểu thuyết《 Anh Hùng Xạ Điêu 》thì trực tiếp chiếm hầu hết bộ trang báo, xuất bản thành hai chương, còn , để một góc, nhắc đến chuyện xảy gần đây ở trấn Đại Minh”.
Phó Đông Thăng cầm trong tay một chồng bản thảo dày cộm, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ.
Ông vội vàng : “ việc, cô cứ yên tâm , sẽ đích xem xét và biện soạn bản thảo.”
Khương Chi gật đầu.
Phó Đông Thăng cầm lấy bản thảo và rời .
Khương Chi theo bóng lưng của ông , khẽ thở phào nhẹ nhõm, đến đây lâu như , cuối cùng sự nghiệp của cô cũng quỹ đạo.
Ở một bên khác.
Khi Khương Chi đang chuẩn khai trương và trở thành bà chủ thì Thi Liên Chu trở về Bắc Kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-211.html.]
Thi Liên Chu về Bắc Kinh lập tức đến công ty, tổ chức mấy cuộc họp quan trọng, khi họp xong, xuống ghế xoa xoa trán, trong đôi mắt phượng tơ máu.
Lúc , Tạ Lâm gõ cửa , vẻ mặt tràn đầy sầu khổ : “Ngũ gia, lão phu nhân gọi điện thoại đến mời ngài trở về đại viện.”
Thi Liên Chu cũng trả lời, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, đó lấy từ trong ngăn kéo một điếu thuốc, châm lửa, môi mỏng cắn đầu thuốc lá, ngón tay khẽ xoa mấy tờ giấy, đây chính là kịch bản《 Bá Vương Biệt Cơ 》mà Khương Chi đưa cho ngày khi về.
Diễn viên kinh kịch nổi tiếng, từng ai đóng phim về đề tài như .
Tạ Lâm dùng ánh mắt dè dặt về phía Thi Liên Chu, lấy hết can đảm : “Ngũ gia? Lão phu nhân …….Nói rằng nếu ngài về, bà sẽ đích đến đây……. Đến đây để bắt ngài về.”
Từ ‘bắt’ sử dụng một cách kỳ quái.
DTV
Thi Liên Chu cau mày, vẻ mệt mỏi giữa hai đầu lông mày cũng giảm một chút.
Anh dậy, cầm chìa khóa xe bàn lên sải bước khỏi văn phòng.
Tạ Lâm bóng lưng thon dài thẳng tắp của , trong lòng âm thầm cầu nguyện: Ngũ gia, là giúp đỡ, mà là vũ khí của ‘quân địch’ quá mạnh, thật sự còn cách nào hết.
Anh thở dài, vội vàng ôm tài liệu rời .
……
Trước cửa đại viện, cảnh vệ ở hai bên, lưng thẳng tắp, khí thế uy nghiêm.
Thi Liên Chu cũng dừng , trực tiếp lái xe thẳng trong đại viện.
Trong khu đại viện canh phòng chặt chẽ là nơi sinh sống của những quyền lực ở Bắc Kinh.
Anh lái xe trực tiếp đến sân của nhà họ Thi, lớn, nhưng bao phủ đầy cây xanh, tỏa sức sống bừng bừng, bên trong Thi Bỉnh Thiên, lão thủ trưởng nhà họ Thi và vợ yêu quý của ông , bà Ôn Hoa Anh.
Thi Bỉnh Thiên bốn con trai và một cô con gái, thành viên gia đình khá đông.
Thi Liên Chu xuống xe, mấy chiếc xe đỗ trong sân thì nheo mắt .
Anh kéo mạnh cúc áo sơm mi, bước cửa thu hút sự chú ý của tất cả trong phòng khách.
Bà Ôn Anh Hoa thấy con trai út thì vội vàng dậy khỏi ghế sofa, bước nhanh đến bên cạnh con trai, lên xuống mấy , khi xác định rằng con trai việc gì, bà mới tức giận : “Lão ngũ, khi nào con mới thể khiến cho thấy bớt lo đây?”
Có trời mới bà sợ đến mức nào khi tin tức con trai út gặp trận lở đất khi đang phim ở vùng nông thôn và mất tích.
Nghĩ đến nỗi sợ hãi mấy ngày qua, bà cụ còn xúc động giơ tay lên lau khóe mắt.
Mặc dù bà là một bà cụ, nhưng thực Ôn Hoa Anh trông giống như một bà cụ lớn tuổi chút nào.
Mái tóc bà đen nhánh, làn da sáng bóng, chỉ là nơi khóe mắt vài nếp nhăn, đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy sức sống, toát một loại nghị lực chịu thua kém dù lớn tuổi, giọng khi chuyện vẫn to vang, thế nào cũng giống như một bà cụ 60 tuổi.
Thi Liên Chu nhếch khóe môi, giọng điệu bình tĩnh : “Con thấy sắc mặt hồng hào, giống như lo lắng quá nhiều.”
Ôn Hoa Anh nghẹn, suýt chút nữa tức ná thở.
Bầu khí chút cứng đờ.