Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 210
Cập nhật lúc: 2024-11-17 11:48:08
Lượt xem: 57
“Tiểu Khương, cảm ơn em.” Triệu Ngọc Phương giơ tay lau nước mắt, trong giọng nói tràn đầy sự cảm kích.
Khương Chi lắc đầu.
Cô cũng không phải người tốt thích làm từ thiện, sẵn sàng giúp đỡ những thanh niên thất nghiệp trở lại đỉnh cao của sự nghiệp, nếu như không phải bản thân Hồ Vĩnh Chí có giá trị gì để cô coi trọng, cô sẽ không nhắc đến chuyện này.
Cô nói: “Khi nào anh mua được hàng, thì hãy mang đến nhà xuất bản Thanh Phong Du ở số 08, ngõ Trúc Lan, thị trấn Đại Minh để tìm tôi.”
“Được!” Hồ Vĩnh Chí gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.
Sau khi đã bàn bạc xong, Khương Chi cũng đứng dậy ra về.
Tâm trạng Hồ Vĩnh Chí cực kỳ kích động nên cũng không giữ cô lại, lúc Khương Chi rời đi, anh ấy cũng đã bắt đầu sắp xếp ba lô, chuẩn bị đi đến thành phố Thanh, vừa nhìn đã biết anh ấy là một người theo trường phái hành động.
Sau khi rời khỏi nhà Hồ San San, Hổ Tử hét lên muốn quay lại tìm Cận Phong Sa.
Khương Chi vừa mới chiêu mộ được một vị tướng tài, tâm trạng vui vẻ nên lập tức dẫn theo mấy đứa trẻ đến nhà Cận Phong Sa.
Nhưng cô cũng không ngờ rằng bản thân sẽ gặp được một nhân vật trong cốt truyện ở nhà máy thép này.
……
Khi bọn họ vừa đến trước cửa nhà Cận Phong Sa, bên trong lập tức truyền ra tiếng mắng mỏ của bà Anh.
Bà ta lớn tiếng nói: “Con im lặng như vậy không nói gì là muốn làm gì? nhanh đến gặp lãnh đạo của con để giải thích rõ ràng sự việc đi, con cứ nói rằng chuyện này không phải do con làm! Tuổi tác của con cũng không còn nhỏ nữa rồi, sao làm gì cũng không biết dùng đầu óc để giải quyết hả? Nếu không có công việc này thì sao Hồng Mai có thể đồng ý lấy con được?”
“Con đúng là cái đồ vô dụng mà, được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, hôm nay thể diện của bà già đây đều vì con mà mất hết rồi!”
“Cái đồ hũ nút này, nửa cây gậy cũng không đánh nổi một cái rắm, cùng một tính cách giống người cha đã c.h.ế.t kia của con vậy!”
“……”
Tiếng chửi bới la hét khiến da đầu người ta cảm thấy tê dại, hàng xóm cũng tụ tập lại, chỉ trỏ về phía nhà của Cận Phong Sa.
Khuôn mặt nhỏ của Hổ Tử đen sì, vỗ thật mạnh lên cửa, gân cổ hét lên: “Mọi người đang cười nhạo bà đấy, bà lại còn biết mắng người khác à, là bà khiến mặt mũi của Lão Cận bị mất hết mới đúng!”
Trong phòng nhất thời không có âm thanh gì.
Một lúc sau, Cận Phong Sa mới ra mở cửa.
Sắc mặt anh ấy suy sụp, lúc nhìn Khương Chi thì nở nụ cười cứng ngắc, khiến cho vết sẹo trên mặt cũng nhăn lại, nhìn có chút đáng sợ.
Anh ấy nói: “Đã tổ chức sinh nhật cho San San xong rồi à? Con bé hôm nay rất vui vẻ nhỉ?”
Hổ Tử đẩy anh ấy ra rồi đi vào trong, nhìn quanh nhà một lượt, cũng không thấy bà Anh đâu.
Thằng bé trừng mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, con môi, giọng điệu chế nhạo nói: “Chạy cũng nhanh đấy.”
Cận Phong Sa mời Khương Chi, Tiểu Qua và Tiểu Diệu vào trong nhà, nghe vậy không khỏi cười khổ, đi đến trước mặt của Hổ Tử, vươn tay vỗ đầu thằng bé, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, con bớt nói mấy câu đi.”
Phương Chi cũng không muốn ở lại lâu, nói: “Đợi khi nào giám đốc An trở về, anh hãy kể lại cho người nghe mọi chuyện xảy ra từ đầu đến cuối, nói với ông ấy rằng xin kiểm tra chi tiết hóa đơn thu chi của nhà máy, nếu như không điều tra thì anh nhất định không rời đi, không những phải báo cảnh sát mà còn muốn báo lên thành phố hoặc tỉnh.”
Yết hầu của Cận Phong Sa lên xuống, nhìn Khương Chi, khàn giọng nói: “Cô tin tưởng tôi à?”
Khương Chi ngước mắt liếc nhìn anh ấy một cái, giọng điệu bình tĩnh nói: “Anh không có can đảm để làm chuyện đó.”
Nghe vậy, Cận Phong Sa cũng không biết nên khóc hay lên cười, nhưng sau khi nghe được những lời này của cô, tâm trạng chán nản ban đầu của anh ấy dường như thoải mái hơn rất nhiều, khiến cho sự thất vọng trong lòng cũng biến mất hầu như không còn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-210.html.]
Khương Chi cũng không muốn trở thành người chị tri kỷ, nói: “Chúng tôi đi về trước đây.”
Cận Phong Sa khẽ sửng sốt một chút: “Nhanh vậy sao?”
Khương Chi gật đầu, nói: “Sáng nay dậy sớm, bọn trẻ lên về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Cận Phong Sa im lặng, mím môi nói: “Vậy để tôi đưa mọi người ra cửa.”
“Không cần, anh kể rõ cho Hổ Tử nghe mọi chuyện đã xảy ra trong nhà máy đi, thằng bé rất lo lắng cho anh đấy.” Sau khi Khương Chi từ chối lời đề nghị của Cận Phong Sa, đứng dậy, tay trái nắm tay Tiểu Diệu, tay phải nắm tay Tiểu Qua, bước nhanh về phía cổng nhà máy thép.
Hổ Tử nhìn bóng lưng vui vẻ rời đi của ba mẹ con họ, không khỏi bĩu môi.
……
Khi Khương Chi trở lại bệnh viện, cô liền nhìn thấy Phó Đông Thăng đang ngồi ở băng ghế trước cửa phòng bệnh.
Sắc mặt của Phó Đông Thăng có chút lo lắng, không ngừng nhìn đồng hồ trên cổ tay, nghe thấy tiếng bước chân, ông ấy lập tức quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Khương Chi thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ đùi, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Cô cuối cùng cũng quay về rồi.”
Khương Chi khẽ nhướng mày nói: “Sao ông lại đến đây? Chỉ phí không đủ à?”
Phó Đông Thăng lắc đầu, nhìn xung quanh, sau đó thần bí nói: “Chúng ta vào trong rồi nói.”
Khương Chi lấy chìa khóa mở cửa phòng bệnh ra, dẫn Tiểu Diệu và Tiểu Qua đi rửa tay rồi cho hai nhóc ngồi ăn bánh quy mà Phó Đông Thăng mang đến.
“Việc chuẩn bị cho nhà xuất bản sao rồi?” Khương Chi vừa uống nước, vừa dò hỏi.
Nghe được câu hỏi của cô, trong mắt Phó Đông Thăng hiện lên sự vui mừng, nói: “Lần này tôi đến đây cũng là vì chuyện đó. Nhà xuất bản của chúng ta gần như đã chuẩn bị xong hết rồi, mọi thứ cũng mua gần đủ, chỉ đợi bà chủ như cô đến góp mặt là chúng ta có thể cắt băng khánh thành và bắt đầu đi vào hoạt động!”
“Nhanh như vậy à?” Khương Chi hơi kinh ngạc.
Phó Đông Thăng vui vẻ nói: “Tất cả đồ có sẵn, cũng không cần chuẩn bị gì nhiều.”
Khương Chi suy nghĩ một lúc, nói: “Tất cả đồ của toà soạn báo Vân Tường đều sáp nhập vào nhà xuất bản của chúng ta sao?”
Phó Đông Thăng sửng sốt, kinh ngạc nói: “Sao cô biết?”
Khương Chi cũng không nói gì, chỉ gõ nhẹ ngón tay lên bàn.
“Lần này Vân Tường ra quyết tâm làm lại cuộc đời, cô ấy đã đệ đơn ly hôn với Vương Ngạn Long lên toà rồi.” Khi Phó Đông Thăng nhắc đến chuyện này, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
“Vậy à?” Vẻ mặt của Khương Chi lại rất bình tĩnh, cũng không có phản ứng gì.
Phó Đông Thăng thấy vậy thì nhìn cô, ngập ngừng không dám nói.
Khương Chi cau mày, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì cứ nói đi.”
“Tay chân của Vương Ngạn Long đã bị người khác đánh gãy, hiện tại đang phải nằm trên giường không thể động đậy.” Khi Phó Đông Thăng nhắc đến chuyện này, trên mặt vừa mang theo sự sợ hãi và thổn thức.
Mặc dù Vương Ngạn Long là tự làm tự chịu, nhưng một con người đang tung tăng nhảy nhót bỗng chốc bị đánh thành tàn tật, lại cảm giác này thật sự quá kinh khủng.
Đôi mắt hạnh của Khương Chi híp lại: “Ai đánh?”
DTV
Vẻ mặt của Phó Đông Thăng có chút ngưng trọng, nhỏ giọng nói: “Một doanh nhân tư nhân họ Trương, nghe nói hắn ta và Mẫn Tử Nghi suốt ngày xưng anh gọi em, Vương Ngạn Long bị hai kẻ đó thiết kế.”
Khương Chi như có điều suy nghĩ, trong mắt hiện lên tuyến lạnh lẽo: “Đánh người, không có lời giải thích gì sao?”
Phó Đông Thăng không khỏi cảm thán: “Tin tức của ông chủ Trương kia không nhanh nhạy, không biết chuyện nhân viên chính phủ được cử từ Bắc Kinh đến đây để điều tra trấn Đại Minh, cho nên đã đ.â.m trúng vách tường, bị bắt lại vì hành hung người khác dã man.”
“Ồ? Hắn ta không nhắc đến tên của Mẫn Tử Nghi à?” Trên mặt Khương Chi phủ một tầng sương giá.