Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-11-14 22:04:13
Lượt xem: 62

Nghĩ như vậy, Khương Đức Hải nói: “Được rồi, tôi đã biết rồi, hôm nay cháu về trước đi, hai ngày sau tôi sẽ làm giấy chứng minh sinh con ngoài giá thú cho cháu, đến lúc đó sẽ đưa sang cho cháu, chuyện đứa nhỏ đi học cũng không thể chậm trễ.”

Cuối cùng trái tim hồi hộp của Khương Chi cũng được thả xuống.

Cô luôn miệng nói tiếng cảm ơn rồi dẫn Đản Tử ra về.

Điền Hoán Mai nhìn theo bóng lưng Khương Chi rời đi, giọng điệu hơi kỳ lạ, nói: “Cô gái này như biến thành người khác vậy.”

“Chỉ cần cô ta không gây phiền phức cho người trong thôn thì chút chuyện nhỏ này thật sự không đáng là gì.” Khương Đức Hải thấy Khương Chi có sự thay đổi cũng cảm thấy vui, ông ấy thật sự không hy vọng trong thôn có một kẻ thanh danh thối nát, trộm gà bắt chó, chỉ cần biết cố gắng tiến tới là được.

“Đúng vậy.” Điền Hoán Mai bĩu môi mà không nói thêm lời nào nữa, bà ấy đi sang phòng bếp làm thịt.

Trên đường trở về, Khương Chi bị một người phụ nữ có tuổi cản lại.

“Ni Nhi, con đến nhà bí thư làm gì?”

Sắc mặt người phụ nữ không tệ, tuy quần áo trên người vẫn có mảnh vá nhưng rất sạch sẽ.

DTV

“Bà ngoại?”

Khi Khương Chi đang thắc mắc về thân phận của đối phương thì Đản Tử đứng cạnh là thốt lên, trong giọng nói còn lộ vẻ thân thiết, Đản Tử vẫn còn nhớ lần trước Bạch Hương Chi đã cho cậu bé một cái bánh rau củ chiên.

Cũng nhờ vậy mà Khương Chi mới biết được người phụ nữ này chính là mẹ ruột của nguyên chủ, Bạch Hương Chi.

Bạch Hương Chi là thanh niên trí thức xuống nông thôn hỗ trợ xung quanh quốc gia vào những năm 60, bà ta xinh đẹp, khi đó có rất nhiều thanh niên của thôn Khương Gia đã thích bà ta, có thể nói mức độ được yêu thích của bà ta không hề thua kém Khương Chi Tử trước đây chút nào.

Vả lại cha Khương cũng trắng trẻo, còn là người từng được học hành nên mới vượt qua nhiều người cưới được Bạch Hương Chi.

Ban đầu hai vợ chồng rất ngọt ngào nhưng đáng tiếc Bạch Hương Chi chỉ sinh ra con gái, vì vậy mà dẫn đến sau này vợ chồng chỉ bằng mặt không bằng lòng.

Khương Chi Tử là người xinh đẹp nhất trong các chị em mình, đầu óc cũng thông minh hơn, có thể là người có tiền đồ nhất trong bảy chị em, cũng là người giúp mối quan hệ của hai vợ chồng họ kết nối lại, đáng tiếc cô ta lại làm ra chuyện xấu hổ, khiến nhà họ Khương phải hoàn toàn cắt đứt quan hệ với đứa con gái này.

Khương Chi nhớ vào ngày đầu tiên mình trọng sinh đến đây, Bạch Hương Chi đã cho Đản Tử một cái bánh rau củ chiên nên lúc này cô cũng không vội quay đầu đi.

Chẳng qua cô không cho rằng Bạch Hương Chi có chuyện gì tốt tìm cô, dù sao một người có thể rêu rao chuyện riêng tư của con gái mình ra ngoài, còn thuận thế giẫm đạp lên người ta, một người có lòng dạ lạnh lẽo, cứng rắn, làm việc tuyệt tình như thế sẽ không nói được những lời dễ nghe gì cả.

Nếu cô đoán không lầm, mục đích của Bạch Hương Chi chính là miếng thịt kia.

Sắc mặt Khương Chi như cười như không.

Bạch Hương Chi bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm đến phát sợ, nhưng vẫn cắn răng nói: “Ni nhi, mẹ nghe chị cả con nói, con mang một miếng thịt đến nhà thư ký à? Con đi làm gì? Có chuyện gì khó khăn không giải quyết được sao, sao không nói với mẹ?”

Nhắc tới chuyện này mới nhớ, giọng điệu của Bạch Hương Chi không khỏi mang theo chút oán trách.

Con bé này, lớn như vậy bọn họ là cha mẹ còn chưa được hưởng phúc, bây giờ lại mang thịt cho nhà Khương Đức Hải, thật đúng là không biết báo ơn, độc ác, đồ vong ân bội nghĩa, không biết bà mẹ già này ngay cả mùi tanh của thịt còn chưa được ngửi sao?

“Không có gì, mẹ, trong nhà còn thiếu gạo nấu cơm, con dẫn Đản Tử lên núi đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-21.html.]

Dứt lời, Khương Chi dẫn Đản Tử đi mất.

Bạch Hương Chi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Khương Chi, không hiểu sao lại cảm thấy xót xa trong lòng.

Bà ấy sinh ra đứa con gái này là giống bà ấy nhất, đầu óc cũng thông minh, biết bò lên trên, tiếc là đi lầm đường, nếu không phải vì tương lai sau này của bà ấy thì chắc chắn sẽ mang cô trở về thành, cũng không biết mọi người trong nhà thế nào rồi.

Khương Chi lại không quan tâm suy nghĩ của Bạch Hương Chi, về nhà xách giỏ rồi cùng Đản Tử lên núi.

Tuyết lớn đã tan, lên núi dễ dàng hơn, trên đường núi có nhiều người trong thôn đang đào rau dại non.

Khương Chi nhìn mảng lớn rau dại, cũng không cố chấp phải tìm được sắn nữa, dẫn theo Đản Tử lên đường đào rau dại, rau dại mọc thật sự rất nhiều, chẳng bao lâu, sọt đã đầy tràn.

Khương Chi liếc nhìn Đản Tử, bàn tay cô thò vào trong rổ ấn đống rau dại xuống, mở ra giao diện hệ thống.

【 ký chủ có bán ngải cứu dại không? 】

“Có.”

【 đinh —— kiểm tra đo lường được nửa cân ngải cứu dại, mỗi cân 0.6 đồng, mời ký chủ “Bấm vào để bán” 】

Khương Chi ấn nút xuống, nửa cân rau dại ở đáy giỏ biến mất, để lại một khoảng không trong giỏ.

【 đã bán thành công, chúc mừng ký chủ đạt được 0.3 đồng 】

Đản Tử đào hào hứng, không để ý chút nào tới hành động của Khương Chi.

Cậu bé lại đào một đống rau dại bỏ vào rổ, không nghi ngờ gì về việc tự nhiên có khoảng trống lớn hơn.

Hai mẹ con đi dọc đường, đào rau dại trên đường, Khương Chi nhân lúc Đản Tử không để ý thì lén bán rau vào hệ thống, khi bên ngoài dần thưa thớt, tài sản trong hệ thống của Khương Chi cũng tăng hơn ba đồng, đạt 15 đồng.

“Được rồi, nghỉ một lát, chúng ta tìm xem còn sắn không.”

Giọng Khương Chi dịu dàng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên đầu của Đản Tử.

Cậu bé vẫn còn hơi không vui.

“Mẹ, mấy loại rau dại mới mọc này là mềm nhất, mang về nhà xào rau làm sủi cảo đều rất ngon!”

Nói vậy, Đản Tử đã nhịn không được l.i.ế.m môi, từ trước tới giờ cậu bé còn chưa từng được ăn sủi cảo đâu, nhưng cậu bé đã từng thấy Khương Dược Tiến ăn, ăn từng miếng một, nước súp nóng hổi chảy từ khóe miệng trượt xuống, ăn rất ngon lành.

Khương Chi bật cười nói: “Vậy tối về mẹ sẽ làm sủi cảo cho con ăn, chấm với nước dấm, thơm phức!”

Đản Tử vô cùng hào hứng, không ngừng hỏi: “Thật sao mẹ? Tối nay chúng ta thật sự sẽ ăn sủi cảo sao?”

“Phải, ăn sủi cảo, sủi cảo bột mì!” Khương Chi cười tủm tỉm nói.

Nói như vậy khiến Đản Tử càng có động lực hơn, bắt đầu nghiêm túc tìm sắn, đáng tiếc, lần này lại không may mắn như lần trước, ngay cả bóng sắn cũng không thấy, Đản Tử không khỏi có chút nản lòng.

Loading...