Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-11-17 11:47:38
Lượt xem: 57
Đối mặt với sự chất vấn của Khương Chi, Hổ Tử cực kỳ không phục, nhóc con cứng cổ nói: “Con muốn máy chơi game này!”
“Vậy con có biết một ngàn đồng là bao nhiêu tiền không?” Khương Chi hỏi, còn chưa đợi Hổ Tử trả lời, cô đã nói tiếp: “Một tháng lão Cận có thể kiếm được bảy mươi đồng, anh ta không ăn không uống không tiêu xài hơn một năm trời mới kiếm được con số một ngàn này, con cảm thấy anh ta sẽ mua cho con sao?”
Hổ Tử trợn mắt lên, môi run rẩy, vẫn cố chấp nói: “Làm sao giống nhau được? Mẹ có tiền mà!”
Khương Chi mím môi, nói: “Mẹ có tiền nên phải cho con tiêu xài sao? Đây là lối suy nghĩ của cướp bóc sao?”
Khương Chi đứng lên, cô nhìn Hổ Tử từ trên cao, sắc mặt rất thản nhiên: “Con nghe cho kỹ đây! Tuy mẹ là mẹ của con nhưng ở chỗ của mẹ sẽ không có đạo lý không làm mà đòi hưởng, mẹ có thể tạo điều kiện cho con ăn uống, tạo điều kiện cho con mặc, tạo điều kiện cho con đến trường nhưng không tạo điều kiện cho con mua máy chơi game.”
“Tuy nhiên mẹ cũng có thể được mua cho con nhưng con phải đưa ra một lý do có thể thuyết phục được mẹ.”
“Ví dụ như, con chăm sóc em, nói chuyện lễ phép với mẹ, được cô giáo khen trong việc học hành, thành tích thi cử đứng đầu trong lớp, tất cả đều có thể dùng làm điều kiện để con được thưởng.”
“Hiểu không?”
Hổ Tử cắn môi, cúi đầu, mặt đỏ đến tận mang tai.
“Hiểu chưa?” Khương Chi hỏi lại một lần nữa, cô không hề lên giọng.
Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều trông mong nhìn Hổ Tử.
Hổ Tử cắn răng, ngẩng đầu, cứng cổ hô lên: “Biết rồi! Dong dài.”
Dứt lời, cậu nhóc đã cắm đầu chạy ra ngoài cung tiêu xã.
Khương Chi giấu kỹ ý cười ở đáy mắt, cô kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua rời đi.
Cô dẫn mấy đứa bé đi dạo trên con phố Kiến Xã, đây là con phố thương mại lớn nhất của huyện Thấm.
Ba bốn giờ chiều, trên đường có tiếng người qua lại rất huyên náo, ở đây hầu như bán đầy đủ mọi thứ, tiếng người bán hàng rong hét lớn không dứt.
Ba mẹ con đứng trước một sạp bán quần áo trẻ em.
Hổ Tử nhìn quần áo trong sạp vô cùng phong phú thì cơn giận dỗi vì bị dạy dỗ lúc ở cung tiêu xã đã tiêu tan không còn gì, cậu bé hưng phấn kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua liếc nhìn quần áo. Với trẻ nhỏ mà nói, không gì vui bằng được mặc quần áo mới hay được ăn một viên kẹo ngọt.
“Ồ, em gái, mấy đứa bé nhà em xinh đẹp quá!” Bà chủ sạp đang cầm một chiếc móc treo áo trong tay, cô ấy nhìn thấy ba đứa bé răng trắng môi hồng thì không nhịn được lên tiếng khen ngợi.
Tiểu Qua và Tiểu Diệu vừa nghe thấy người ta khen mình thì mặt mày đã ửng đỏ.
Nhưng Hổ Tử không khác gì Thi Liên Chu, tính tình không giống người bình thường.
Nhóc con này hất cằm, nhìn chủ sạp một cái: “Có đẹp cũng không để cô lấy được lợi ích gì, cô khen cũng vô ích.”
Nghe vậy, chủ sạp ngại ngùng nói: “Em gái cứ xem nhé! Xem được gì thì gọi tôi!” Dứt lời, cô ấy đã quay người đi chào hỏi khách hàng khác.
Khương Chi nhìn Hổ Tử, cô chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Hổ Tử xem hết một lượt, phát hiện không có quần yếm nên nổi nóng, vừa mới định há miệng ồn ào thì nhớ lại chuyện mới xảy ra ở cung tiêu xã, vì vậy tạm thời phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Trong lòng cậu nhóc cũng biết rõ, cho dù mình có đưa ra yêu cầu thì người mẹ “độc ác” này cũng không mua cho mình.
Khương Chi nhìn cậu: “Đi thôi, chúng ta đến nơi khác!”
Cô dẫn ba đứa bé đến một cửa hàng thời trang.
Đây là một cửa hàng chuyên bán quần áo cho trẻ em, trên tường treo rất nhiều quần áo theo phong cách Tây, chủ cửa hàng là một người phụ nữ tóc uốn, mặc quần ống loe rất thời thượng, vừa nhìn thấy Khương Chi lôi kéo ba đứa nhỏ vào cửa hàng thì biết được đây là một khách hàng lớn.
“Đồng chí, cô cứ xem thoải mái nhé, số quần áo này đều là kiểu dáng mới vừa nhập từ thành phố Hải về, có thể nói vẫn là độc nhất vô nhị ở huyện Thấm này. Mấy đứa bé nhà cô xinh đẹp thế này, mặc những kiểu này vào chắc chắn sẽ như dệt hoa trên gấm nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-193.html.]
Chủ cửa hàng vô cùng nhiệt tình, miệng nói không ngừng nghỉ.
Mà Hổ Tử cũng được nhìn thấy quần yếm mình “tha thiết mong ước”, tuy nhiên lại không phải bằng jean mà có chất liệu len dạ, mà chủ cửa hàng còn phối thêm một chiếc áo sơ mi trắng nhỏ ở bên trong.
Khương Chi nhìn thấy Hổ Tử trợn mắt há mồm thì không khỏi bật cười: “Lấy cái đó xuống cho tôi xem thử.”
Cô hiểu đạo lý khống chế người, đánh một gậy, rồi cho một quả táo ngọt chính là thao tác cơ bản nhất. Nếu đã dạy dỗ vấn đề mua máy chơi game xong rồi thì đến chuyện mua quần áo này, vẫn nên để cậu bé được thỏa mãn, nếu không sau này Hổ Tử cũng không nghe lời cô.
Chủ cửa hàng nghe Khương Chi nói, cô ấy vui vẻ lấy bộ quần áo đó xuống, lúc đưa đến cho Khương Chi, cô ấy nói: “Em gái rất tinh mắt! Đây là hàng mới nhập về từ thành phố Hải, bây giờ trời bắt đầu nóng lên rồi, nếu mặc cái này thì càng thích hợp hơn.”
Hổ Tử trông mong nhìn theo, vẻ ngang ngược, cố chấp hàng ngày cũng giảm bớt hơn phân nửa.
Lúc này trông nhóc con rất đáng yêu.
Khương Chi sờ lên chất liệu vải, cô quay đầu nhìn về phía Tiểu Diệu và Tiểu Qua: “Các con thích không?”
Hai anh em và Hổ Tử nhìn nhau, cả ba gật đầu không ngừng.
Khương Chi làm như không nhìn thấy ánh mắt của mấy đứa bé, cô quay lại nhìn bà chủ cửa hàng: “Loại này có mấy màu?”
Người chủ cửa hàng vừa nghe nói thì tinh thần đã lên cao: “Có tổng cộng năm màu, màu xanh da trời, đỏ, xanh lá, đen và trắng. Em gái muốn xem màu gì, tôi lấy cho, ở chỗ tôi có tất cả các màu.”
Khương Chi trầm ngâm suy nghĩ: “Chị lấy size theo dáng người của mấy đứa bé, lấy màu xanh da trời, màu đỏ và màu đen đi!”
Bà chủ cửa hàng vội gật đầu, cô ấy chạy vào trong tìm kiếm một lúc, rất nhanh sau đó đã cầm đồ ra, nhiệt tình nói: “Cô có muốn cho đứa nhỏ thử không? Tránh cho mua về rồi lại mang đến đổi, cô nói đúng không?”
Khương Chi “ừm” một tiếng, sau đó để cho ba đứa bé thử ngay tại chỗ.
Đợi mặc xong, ba anh em đứng thành một hàng, Khương Chi hài lòng gật đầu, chủ cửa hàng cũng không nhịn được thốt lên: “Đồng chí, cô đúng là biết sinh con, nhìn mấy đứa bé này xem, quả thật không khác gì những ngôi sao nhỏ trên phim ảnh.”
Đuôi mắt Khương Chi nhếch lên, trên mặt cũng mang nụ cười thản nhiên.
Hổ Tử mặc quần yếm màu xanh da trời, bên trong là áo sơ mi trắng, ngoại trừ đôi giày bông dưới chân không hợp ra, còn lại nhìn cậu nhóc rất có khí thế.
DTV
Trên mặt cậu nhóc đầy ý cười, Hổ Tử cẩn thận từng li từng tí sờ lên đồ của mình, hiển nhiên là nhóc con rất hài lòng.
Tiểu Diệu mặc quần yếm màu đỏ, vì cậu bé trắng trẻo, mắt hạnh, môi quả ấu, con trai nhưng mang nét đẹp nữ tính nên mặc chiếc quần màu đỏ thế này, khi cười lên còn hiện ra lúm đồng tiền cạn trên má khiến cậu bé xinh như một cô bé.
Khương Chi nhìn gương mặt Tiểu Diệu không hề có cảm giác u uất gì thì trên mặt cô cũng lộ nụ cười của người mẹ hiền.
Tiểu Qua mặc quần đen, bên trong vẫn là áo sơ mi trắng, cậu bé còn đút tay vào túi trông rất có phong cách, cái miệng nhỏ nhếch lên nở nụ cười với chính mình trong gương, dáng vẻ lạnh lùng thế này rất có phong cách của một minh tinh lớn trong tương lai.
Khương Chi không có ý định nhúng tay vào hướng đi sự nghiệp của cậu bé, nếu Tiểu Qua muốn làm ngôi sao điện ảnh trong tương lai, cô cũng không ngăn cản.
Chỉ là tình cảm giữa cậu bé và Thi Nam Châu…
Chuyện vẫn còn sớm, trước mắt tạm không cần nói đến.
“Mặc thế này luôn đi! Phiền chị gói quần áo chúng đã cởi ra lại giúp tôi.” Khương Chi nói, dừng lại một lát cô lại bổ sung: “Phiền chị gói thêm cho tôi một bộ màu trắng cùng số đo với những bộ này nữa!”
Khương Chi ngẫm nghĩ, nếu Cẩu Tử trở về, cậu bé cũng sẽ hy vọng mình mặc quần áo giống với anh em của mình.
Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều nhìn nhau, sự phấn khởi, vui vẻ vừa rồi đã nhạt bớt.
Bao giờ Cẩu Tử mới có thể trở về?