Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 186

Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:18:43
Lượt xem: 63

Cậu bé thật sự không biết bà mẹ “Ác độc” của cậu bé lại biết lái xe, hơn nữa, lúc nãy cô còn mới vừa chạy tới cứu cậu bé, báo thù cho cậu bé, cho dù thật sự chán ghét cô nhưng cậu cũng không thể không thừa nhận, bà mẹ nhà mình vẫn thật sự là một người phụ nữ ưu tú.

Nghĩ như vậy nghĩ, Hổ Tử vô thức đưa khóe mắt đặt trên người Khương Chi.

Thầm nghĩ trong lòng: Được rồi, nếu bà đã cứu tôi, vậy chuyện trước kia tôi sẽ tạm thời không tính toán với bà.

Khương Chi cảm nhận được Hổ Tử nhìn lén, trong lòng buồn cười, cũng không vạch trần cậu bé.

Khi xe đi ngang qua trạm xăng thì cô thuận đường đổ thêm xăng, thập niên 80, một lít xăng có giá 1.1 đồng, xem như là quý giá, tuy nhiên gia đình mua được ô tô thì sao có thể để ý chút tiền ấy?

Hổ Tử cọ m.ô.n.g ở ghế phụ, tò mò hỏi: “Ô tô này là của ai vậy? Là của người đàn ông đó lúc nãy sao?”

Khóe miệng của Khương Chi giật giật: “Người đàn ông đó?”

Hổ Tử hồn hồn nói: “Nếu không thì sao? Mẹ sẽ không cho rằng con thật sự muốn nhận ông ấy là ba chứ?”

Cậu bé không thèm thừa nhận cái người ba hung dữ kia là ba của cậu bé.

Khương Chi cũng không dừng ở vấn đề này lâu, ngược lại hỏi: “Hổ Tử, không phải con vẫn luôn không muốn trở về với mẹ sao? Sao lại thay đổi ý định?”

Hổ Tử nhìn cô một cái, hừ lạnh một tiếng nói: “Mẹ cho rằng con muốn trở về với mẹ sao? Đừng mơ mộng hão huyền! Nếu không phải lão Cận muốn cưới vợ mới thì con cũng không thèm đi, con đã chuẩn bị tham gia cuộc thi kéo co xong, lấy được hộp đồ dùng văn phòng sẽ bắt đầu ra ngoài lang thang!”

Khương Chi hơi kinh: “Lang thang?”

Hổ Tử nhún vai, một bộ dáng không thèm quan tâm, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối lại không nén được nắm lại.

Cậu bé thản nhiên nói: “Dù sao trở về cùng với mẹ thì sớm hay muộn gì mẹ cũng sẽ bán con đi, đi theo lão Cận cũng liên lụy tới ông ấy, hơn nữa ánh mắt của Dư Hồng Mai nhìn con như thể hận không ăn được con, con không thèm làm con của người khác, tự do lang thang còn hơn.”

Khương Chi mím môi, đáy mắt có chút bóng đen.

Cô không ngờ Hổ Tử lại có thể có suy nghĩ như vậy.

Trái tim cậu bé thật sự đã bị tổn thương sâu sắc, vì thế mới không chịu tin tưởng rằng cô “Cải tà quy chánh”, cũng không muốn tiếp tục là gánh nặng cho Cận Phong Sa, thà rằng đi nhặt rác, trở thành kẻ lưu lạc.

Hổ Tử thấy Khương Chi không nói lời nào, suy nghĩ, rốt cuộc nhịn không được lại thêm một câu: “Tuy nhiên hiện giờ con lại thay đổi ý định.”

Khương Chi lại nể mặt hỏi một câu: “Ồ? Vì sao?”

Hổ Tử liếc mắt nhìn cô, giọng điệu khinh thường: “Con là anh trai, con phải bảo vệ Trụ Tử và Đản Tử, cho dù sau này mẹ không đủ ăn còn muốn bán người, vậy bán con trước đi.”

Khương Chi ngẩn ra, chợt mỉm cười.

Đột nhiên, cô lại nghe thấy Hổ Tử hỏi: “Cẩu Tử đâu? Chưa tìm thấy Cẩu Tử sao?”

Nhắc tới Cẩu Tử, bầu không khí trong xe rơi vào ngột ngạt im lặng.

Hổ Tử nhíu mày, vừa định lên tiếng trách móc thì đã nhìn thấy tay lái của Khương Chi đang siết chặt, các khớp xương trắng bệt, có vẻ dùng hết sức, lại nhớ tới lúc cô mới vừa nhìn thấy cậu bé bị trói trong ngăn tủ, dáng vẻ đau lòng muốn khóc.

Lời cay nghiệt nhất thời không nói nên lời.

“Cẩu Tử là người thông minh nhất trong bốn anh em chúng con, chắc chắn em ấy sẽ không để mình chịu thiệt.” Trong giọng nói trẻ con của Hổ Tử, xen lẫn sự già dặn bình tĩnh, còn có sự trấn an khó nhận thấy.

Khương Chi đột nhiên cười khẽ, tâm trạng vốn đang áp lực nháy mắt nhẹ nhàng hơn.

Cô trêu chọc nói: “Mẹ tưởng con cảm thấy con là người thông minh nhất trong bốn anh em đấy.”

Tròng mắt Hổ Tử xoay chuyển, nói thầm: “Cái này cũng là lời nói thật.”

……

Xưởng luyện thép huyện Thấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-186.html.]

Khương Chi đậu xe xong xuôi, dẫn Hổ Tử xuống xe, cậu bé chạy về phía xưởng trên con đường quen thuộc.

Cô dừng một chút, rồi lại đuổi theo.

Xưởng luyện thép im ắng, ngay cả tiếng máy móc vận chuyển cũng ngừng lại, chắc là buổi sáng công an làm ồn ào gây ra tiếng động lớn, dù sao cũng là vụ bắt cóc liên quan tới cấp trên, nhóm công nhân đều tạm thời ngừng hoạt động để chấn chỉnh.

Hổ Tử quen thuộc chạy một mạch về tòa nhà dành cho công nhân.

Cậu bé đứng ở cửa gõ “Cốc cốc cốc”, chỉ một lúc sao, bên trong truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn của bà Anh: “Ai vậy?”

Động tác gõ cửa của Hổ Tử dừng lại, vẫn cắn môi nói: “Là tôi!”

Căn hộ gia đình cách âm rất kém, giọng nói của Hổ Tử vừa dứt, Khương Chi đã nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ trong phòng truyền tới, theo tiếng “Cạch”, cửa mở ra, đập vào mắt là Cận Phong Sa với khuôn mặt cũng bị thương ở khóe miệng.

Cô nhướng đôi mày xinh đẹp, lúc sáng anh ấy không phải như vậy.

Cận Phong Sa không để ý ánh mắt của Khương Chi, anh ấy vừa nhìn thấy Hổ Tử thì đã không nén được rơi nước mắt, khuôn mặt cứng cỏi lúc này căng cứng đến đỏ bừng, có kích động, có áy náy, cũng có hối hận.

Cận Phong Sa cúi người, ôm chặt Hổ Tử, trong miệng lẩm bẩm nói: “Con không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Trong lòng Hổ Tử đau xót, lại không khóc, chỉ vỗ vỗ bả vai Cận Phong Sa, nói giọng ông cụ non: “Con thì có thể có chuyện gì chứ! Nhìn ba khóc kìa, thật khó coi, ba như vậy không thể lấy được vợ!”

Trong lúc nói chuyện, Hổ Tử còn có ý liếc mắt nhìn Khương Chi một cái.

Khương Chi bắt gặp ánh mắt cậu bé, trên mặt lộ nụ cười như có như không.

Tên nhóc này, thật sự dám bán đứng cô.

Hiện tại, Cận Phong Sa cũng không có tâm trạng cưới vợ, anh ấy kiểm tra trên dưới Hổ Tử một lần, nghiến răng, nói giọng tàn nhẫn: “Thật sự là tên khốn Vương Bằng Phi giở trò sao?”

Khương Chi để ý tới ánh mắt tò mò của những người khác trong hành lang, nhíu mày nói: “Đi vào rồi nói.”

Cận Phong Sa yên lặng gật đầu, ôm Hổ Tử vào nhà.

Bà Anh ngồi ở trên sô pha, nghe thấy tiếng động, liếc mắt nhìn mọi người một cái, khuôn mặt già nua rũ xuống, cười lạnh: “Người đã bị trói đi rồi, lại còn có thể trở về, con sói con của anh cũng thật có bản lĩnh đấy.”

Ánh mắt Khương Chi hơi trầm xuống, lạnh lùng nhếch môi: “Tuổi đã cao, hãy tích nhiều âm đức cho bản thân chút, đừng cứ mở miệng là nói bậy bạ, khẩu nghiệp là khởi đầu của tai họa, tạo ác nghiệp là sẽ bị đọa vào A Tì Địa Ngục.”

Bà Anh nghe vậy, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy.

Bà ta giơ tay chỉ vào Khương Chi, lạnh lùng nói: “Cô cái đồ con nhóc trơ tráo, cô lại dám nguyền rủa tôi! Cô……”

“Đủ rồi! Mẹ, con cái vừa trở về, mẹ có thể ngừng nghỉ một chút được không?!” Gân xanh trên cổ Cận Phong Sa giật giật, anh ấy nhìn mẹ đang định la lối khóc lóc, nhắm mắt, lời nói tựa hồ như rít ra từ kẽ răng.

Bà Anh thoáng chốc bị đàn áp, hậm hực im miệng.

Bà ta chưa từng thấy dáng vẻ này của Cận Phong Sa, nhất thời cũng không dám mở miệng khiêu khích nữa, chỉ đứng dậy vào phòng, đóng cửa cái sầm, âm thầm phát tiết sự tức giận trong lòng n.g.ự.c của bà ta.

Cổ họng Cận Phong Sa chuyển động một hồi, cười khổ nói: “Để cô chê cười rồi.”

Khương Chi ngồi xuống, không nhanh không chậm nói: “Anh thật sự là con ruột của bà lão này sao?”

Hai mẹ con này không giống nhau lắm, tính tình cũng một trời một vực.

Cận Phong Sa có sắc mặt u ám, rõ ràng không muốn nhắc tới chuyện này, anh ấy nhìn khuôn mặt bầm tím của Hổ Tử, lo lắng nói: “Có cần đến bệnh viện để bác sĩ khám không?”

Hổ Tử giơ tay sờ sờ mặt của cậu bé, nhe răng trợn mắt nói: “Không có chuyện gì, không muốn đi khám bác sĩ!”

DTV

Khương Chi giật giật khóe miệng, không khách sáo đánh vào đầu Hổ Tử một cái: “Con đợi lát nữa cùng mẹ quay lại bệnh viện, kêu bác sĩ cẩn thận kiểm tra cơ thể giúp con.”

Loading...