Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 179

Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:18:29
Lượt xem: 45

Chỉ là hôm nay Vương Bằng Phi cố ý giữ anh ấy ở xưởng luyện thép, không cho anh ấy đến tham gia cuộc thi kéo co để cổ vũ con trai, Vương Bằng Phi còn liên tục hỏi anh ấy về Khương Chi trong lúc bọn họ đang làm việc, anh ấy cảm thấy phản cảm cho nên không trả lời, cho đến khi cảnh sát cử người đến nhà máy để thông báo cho anh ấy Hổ Tử đã mất tích.

Nghĩ như vậy, Vương Bằng Phi thật sự rất đáng nghi, nhưng ông ta lại không có thời gian phạm tội!

Cận Phong Sa nói ra suy nghĩ của mình.

Đôi mắt đẹp của Khương Chi nheo lại, cô cười lạnh nói: “Chuyện này chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao? Vương Bằng Phi kéo anh ở lại, để đề phòng chuyện anh đi theo Hổ Tử không rời bước, mà đồng phạm trong bóng tối của ông ta đã lợi dụng tình thế để bắt cóc Hổ Tử, như vậy thì sẽ không có ai nghi ngờ Vương Bằng Phi, ông ta có thể phủi sạch sẽ bản thân.”

Cận Phong Sa có chút không hiểu: “Đồng phạm?”

Khương Chi phớt lờ anh ấy, cô chỉ cảm thấy Cận Phong Sa ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa.

Cô kể với nhóm cảnh sát về những manh mối và suy nghĩ cô đã cân nhắc thì nhận được những ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ từ bọn họ.

Người cảnh sát đứng đầu là một tiểu đội trưởng tên Vu Vĩ, anh ấy trịnh trọng nói: “Đồng chí Khương, cô từng học cách điều tra à?”

“Tôi chỉ biết một vài kỹ năng, hi vọng các anh có thể phối hợp với tôi.”

“Ngoài ra, tôi cũng có hai suy đoán về hai tên đồng phạm trong bóng tối của Vương Bằng Phi. Một người là Thái Nhiên, là vợ sắp cưới của Vương Bằng Phi, cô ta đã từng có mâu thuẫn với tôi nên rất hận tôi.”

“Người thứ hai Vương Tông Phường, con của Vương Bằng Phi. Tôi nghe nói anh ta vì chuyện đã từng đánh người ta trọng thương ngay giữa đường mà phải chạy trốn, là người có tiền án.”

Khương Chi nói xong lời này, Vu Vĩ gật đầu nói: “Thật sự đúng là có hiềm nghi, cô muốn chúng tôi phối hợp như thế nào?”

“Bên ngoài các anh hãy tỏ vẻ không mấy quan tâm đến vấn đề này, tạo cho họ ảo tưởng rằng cảnh sát không để mắt tới họ, sau đó âm thầm ngụy trang thành dân thường mai phục và theo dõi ở gần nhà Thái Nhiên và xưởng luyện thép, tôi sẽ đến tìm Vương Bằng Phi.”

Khương Chi đứng thẳng tắp, mặt dù trong lòng cô đang vô cùng tức giận nhưng sắc mặt cô lại rất bình tĩnh.

Vu Vĩ cau mày, ngập ngừng nói: “Đồng chí Khương tự mình đi sao? Sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”

“Nếu như Vương Bằng Phi đã phủi sạch mối quan hệ với chuyện này, điều đó cho thấy ông ta không hề muốn mất đi cơ hội sống quang minh chính đại, cho dù tôi đến tìm ông ta thì ông ta cũng sẽ không xé rách da mặt với tôi, ngược lại ông ta sẽ dựa vào chuyện nắm được tử huyệt của tôi mà dùng công phu sư tử ngoặm để đòi hỏi điều kiện với tôi.”

Đời trước Khương Chi đã từng bị bắt cóc tống tiền rất nhiều lần, lần nào mạng sống của cô cũng ngàn cân treo sợi tóc, sau đó cô đã học được rất nhiều phương pháp phản trinh sát, cách để lại manh mối cho cảnh sát hoặc trốn thoát khỏi bọn bắt cóc.

Vu Vĩ nghĩ rằng phương án này rất khả thi cho nên anh ấy đồng ý: “Được rồi, chúng tôi sẽ tích cực phối hợp với cô, một lưới bắt gọn tất cả nghi phạm!”

Khương Chi gật đầu, cô không nhịn được mà siết chặt những ngón tay thon dài lại, xương ngón tay cũng mơ hồ có chút tái nhợt. Mặc dù trong lòng cô rất tự tin, nhưng cơ thể của cô vẫn không kiềm chế được sợ hãi, cô sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ rằng Vương Bằng Phi và những người khác sẽ mất kiểm soát mà làm chuyện điên rồ.

Nhưng mà, trước khi bọn họ nhận được tiền, có lẽ bọn họ sẽ không làm ra hành động g.i.ế.c con tin.

......

Tạ Lâm lái xe đuổi theo Khương Chi tới nơi thì mới phát hiện dây cảnh giới được quây ở xung quanh.

Trái tim anh ấy hẫng một nhịp, sau khi hỏi thăm một người qua đường thì anh ấy mới biết chuyện có một đứa nhỏ trong trường công nhân viên chức của xưởng luyện thép bị mất tích, nhưng mà đứa trẻ kia mất tích thì Khương Chi chạy đến đây để làm gì chứ?

Anh ấy lẩm bẩm trong lòng, không nhịn được mà cau mày, anh ấy không đi vào mà quay đầu xe trở về.

Cho dù xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng phải nói với Ngũ gia một tiếng.

Trong lòng Tạ Lâm có chuyện cho nên anh ấy phóng xe rất nhanh, khi anh ấy quay lại tòa nhà mới thì nhìn thấy Thi Liên Chu đã ăn mặc chỉnh tề và đang thu dọn vali.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-179.html.]

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cổ nhọn và một chiếc áo khoác màu lông lạc đà, đôi chân thon dài thẳng tắp, vòng eo săn chắc và thon gọn, dáng người không thua kém gì mấy người mẫu nam.

Thi Liên Chu có tính tình lạnh lùng, vẻ ngoài nghiêm nghị, đôi mắt phượng dài hẹp, ngoại hình vô cùng đẹp trai tuấn tú, đáng tiếc, ngũ quan tuấn tú của anh lại không có quá nhiều biểu cảm, vô cùng đạm bạc, giống như không có bất cứ điều gì có thể khiến anh cảm thấy hứng thú.

Tạ Lâm vẫn luôn cảm thấy Ngũ gia nhà mình giống như núi băng, sắc mặt không hề thay đổi, nhưng mà, khi anh ấy kể lại chuyện vừa xảy ra thì nhìn thấy Ngũ gia luôn vốn bình tĩnh lại mím môi mỏng, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng giống như mưa to gió lớn sắp ập đến.

Giọng nói của anh trầm thấp lạnh lùng: “Thay đổi hành trình, lập tức thông báo cho Lê Minh, bảo cậu ta dẫn người đến phong tỏa mọi lối ra của huyện Thấm!”

Tạ Lâm sửng sốt, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, anh ấy vội vàng đáp lời.

Nhưng trong lòng anh ấy lại đang thầm thắc mắc, người mất tích rốt cuộc là ai?

Người thân của đồng chí Khương?

Đôi môi mỏng của Thi Liên Chu mím chặt, đôi lông mày đen kịt, vô cùng sắc bén nổi bật trên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng.

Anh lấy chìa khóa xe rồi sải bước ra ngoài.

*

Khi Thi Liên Chu lái xe đến quảng trường Văn Hóa huyện Thấm thì chỉ còn hai viên cảnh sát ở lại hiện trường tiếp tục điều tra.

Anh bước qua dây cảnh giới, đi thẳng đến chỗ cảnh sát, nói với giọng rất lạnh lùng: “Khương Chi ở đâu?”

DTV

Hai viên cảnh sát nhìn Thi Liên Chu thì bọn họ lập trở nên tức căng thẳng, khí chất cao ngạo của anh thật sự không giống người thường.

Thi Liên Chu cau mày, hỏi lại một lần nữa: “Khương Chi, người phụ nữ có con trai bị mất tích, đi đâu rồi?”

Một trong hai viên cảnh sát kịp phản ứng lại, anh ấy nhìn thấy vẻ mặt nóng nảy của Thi Liên Chu thì vội vàng nói với giọng hơi sợ hãi: “Ồ ồ, Khương. . . Khương Chi, cô ấy đã đi cùng đội trưởng của chúng tôi đến nhà máy luyện thép huyện Thấm để bắt đồng bọn của tên bắt cóc rồi!”

“Tên bắt cóc?” Đôi mắt nheo lại của Thi Liên Chu lộ ra vẻ lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt như lưỡi dao.

Hai viên cảnh sát nhanh chóng giải thích mọi chuyện, tuy rằng bọn họ không biết đối phương là ai, nhưng bọn họ lại có cảm giác giống như mình đang báo cáo công việc với lãnh đạo.

Thi Liên Chu không ở lại đây nữa, anh quay người, sải bước rời đi.

“Anh ta là ai vậy?”

“Ai mà biết?”

Hai viên cảnh sát nhìn nhau, trong mắt đều là cười khổ.

. . .

Ở bên kia, Khương Chi đã lái xe đến xưởng luyện thép.

Cho dù một đứa nhỏ đã bị mất tích, nhưng một nhà máy lớn như vậy vẫn không thể ngừng hoạt động, cho nên công nhân phải làm việc thì vẫn làm việc, tuy nhiên, tất cả đứa nhỏ trong trường công nhân viên chức đều được nghỉ nửa ngày, mấy người giáo viên phụ dẫn đội đều phải có trách nhiệm với việc Hổ Tử mất tích.

Khương Chi không đến trường học, cũng không đến khu người nhà, thay vào đó cô vào phân xưởng luyện thép với Cận Phong Sa.

Trong phân xưởng, máy móc phát ra nhiều tiếng ồn.

Loading...