Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:18:16
Lượt xem: 48
Ánh sáng màu xanh nhạt soi vào gương mặt của thiếu niên, cũng soi rõ những gồ ghề, lồi lõm trên mặt cậu ấy.
Đó là một gương mặt đáng sợ đầy sẹo vì phỏng.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa, kèm theo đó là một giọng nói rất dễ nghe của phụ nữ: “Nam Lâm, con đã ngủ chưa? Nam Lâm, mở cửa cho mẹ vào, mẹ đã làm chút bánh pudding cho con đây.”
Thiếu niên giật mình, kéo mạnh rèm cửa, che kín gương mặt mình, mãi đến khi tiếng bước đi ngoài cửa dần nhỏ lại và không còn nữa thì cậu ấy mới thì thào, khẽ nói: “Không phải mẹ.”
Mẹ.
“Mẹ!”
Khương Chi giật mình tỉnh giấc.
“Mẹ đã tỉnh rồi.” Tiểu Qua vui vẻ thốt lên.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Đôi mày nhỏ của Tiểu Diệu cau lại, cậu bé đưa tay qua sờ mặt cô.
Khương Chi ngẩn người, cô cũng sờ lên mặt mình trong vô thức, một bàn tay đều ẩm ướt.
Sắc mặt cô trắng bệch, nhớ đến cảnh tượng mình đã thấy trong mơ, ngón tay cô cũng run lên nhè nhẹ, giống như đang đè nén cảm xúc.
“Mẹ làm sao vậy ạ?” Tiểu Diệu hơi nghi ngờ. Lúc hai anh em thức dậy thì đã nhìn thấy mẹ nhíu chặt lông mày, ngủ say trên ghế sô pha, miệng còn lẩm bẩm điều gì đó mà cậy bé nghe không hiểu.
Khương Chi nhẹ nhàng kéo hai nhóc con vào lòng mình, ngừi mùi thuốc thoang thoảng trong phòng bệnh, cơ thể căng cứng của cô mới từ từ thả lỏng ra.
Cô biết giấc mơ vừa rồi chính là tình tiết từng xuất hiện trong nguyên tác.
Trong mơ, Thi Liên Chu vẫn là dáng vẻ đó nhưng khí thế trên người anh càng áp bức hơn, lúc nhíu mày, ở đuôi mắt cũng xuất hiện nếp nhăn nhưng không thấy anh già đi, mà ngược lại càng khiến anh thêm phần quyến rủ, thành thục hơn.
Ở thời điểm đó, anh đã là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang có địa vị cực cao.
Cô không hiểu giấc mơ này biểu thị điều gì nhưng trong nháy mắt cô chợt hiểu ra.
Lúc mấy đứa bé trở về mới mười tuổi, mặc dù tính cách chúng đều có chỗ thiếu sót nhưng chỉ cần được dạy dỗ tốt thì tính cách của chúng sẽ tốt hơn, thế nhưng thực tế chính là tâm lý của chúng lại càng gặp chướng ngại nghiêm trọng hơn, một người hoàn toàn trở thành đứa con ăn chơi trác táng, một người trở thành người vô hình, một người thì cô đơn cả một đời.
Mặc dù Thi Liên Chu chưa từng thân thiết với mấy đứa bé nhưng vì anh là một người cha nên cũng muốn cho chúng một ngôi nhà.
Vậy vì sao lại đến mức đó?
Người phụ nữ mặc váy đỏ trong mơ kia cũng chính là vai nữ CP với anh, cô ta cố chấp yêu anh, vậy có phải cũng chính vì thế mà cô ta làm tổn thương đến những đứa trẻ vốn đã rất đáng thương này không?
Trong nguyên tác, mấy đứa nhỏ ở gần người phụ nữ này, nếu cô ta thật sự tốt với chúng thì làm sao chúng có thể thành ra như thế?
Đôi mắt đẹp của Khương Chi nheo lại, đáy mắt lướt qua tia sáng sắc bén.
Cô không thể để mấy đứa bé này đến chỗ Thi Liên Chu, một đứa cũng không nhưng nếu cô công khai khẳng định như vậy là không được, vì vậy Khương Chi quyết định sẽ đánh cược một lần, cô phải chen lên làm vai nữ CP của anh.
Phải liều một phen, từ xe kéo biến thành xe có động cơ.
Tốt xấu gì thì cô vẫn có thể dựa vào sự hứng thú và ưa thích của Thi Liên Chu dành cho mình để chiếm được một số lợi thế, huống hồ cô còn chăm sóc mấy đứa bé nên không thể nói cô đứng ở thế thất bại, tối thiểu nhất thì tiềm lực của cô vẫn đang đứng ngang hàng với vai nữ CP kia.
Sự liên kết mạnh mẽ giữa quyền thế và quyền thế, thiên kim và thiếu gia.
Cô cảm thấy mình có thể phá vỡ quy tắc cũ này, không thể câu nệ nội dung cốt truyện mãi.
“Mẹ?”
“Mẹ?”
Hai nhóc con mờ mịt không hiểu gì nhưng vẫn ôm lấy Khương Chi theo phản xạ.
“Mẹ không sao.” Đôi mắt của Khương Chi hơi cong, cô nở nụ cười.
“Mẹ, chúng ta mau đi tìm anh cả đi ạ!” Tiểu Diệu chớp mắt, trong giọng nói bập bẹ còn đầy lo lắng.
Khương Chi nhìn đồng hồ, bây giờ là bốn giờ rưỡi chiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-172.html.]
Cô gật đầu nói: “Đi thôi!”
Ba mẹ con thu dọn một chút rồi ra khỏi bệnh viện, Tiểu Diệu nhìn thấy xe đạp mới tinh thì bất ngờ nói: “Mẹ, mẹ mới mua xe đạp sao?”
Cậu bé vẫn chưa có hiểu biết chính xác về tiền ít hay tiền nhiều nhưng vẫn biết được xe đạp là đồ vật đắt tiền.
“Tiểu Diệu ngồi ở phía trước, Tiểu Diệu ngồi ở phía sau ôm mẹ, được không?” Khương Chi ngẫm nghĩ rồi quyết định, vì trên người Tiểu Diệu còn có vết thương nên để cậu bé ngồi ở phía trước, nắm lấy tay lái thì không đụng phải vết thương.
Hai anh em rất ngoan ngoãn, đồng thanh nói một tiếng: “Được ạ.”
Khương Chi ra sức đạp xe, xe đạp chậm rãi chạy thẳng về phía xưởng thép, trên đường đi còn gặp người bán hàng rong bán kẹo hồ lô, cô thuận tay mua ba xâu, trong chớp mắt Tiểu Qua và Tiểu Diệu đều vui mừng, cười không thấy mắt.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng đã đến xưởng luyện thép của huyện Thấm.
Lúc này vẫn chưa phải là giờ tan tầm, ở trước cổng xưởng rất vắng người.
Khương Chi là người đã quen mặt, bác bảo vệ giữ cổng cũng không cần hỏi nhiều, cứ như vậy mà để cô dẫn hai đứa bé bước vào xưởng.
“Mẹ, anh cả ở đây sao?” Tiểu Diệu nghe thấy tiếng ồn trong xưởng luyện thép thì nhíu mày.
Không đợi Khương Chi kịp trả lời, Tiểu Qua đã trả lời trước: “Ở ngay đây! Lần trước em đã nhìn thấy anh cả rồi.”
Khương Chi dẫn hai đứa đến khu trường học của xưởng.
“Anh cả đi học ở đây sao?” Tiểu Qua thò đầu ra nhìn. Vẻ mặt nhóc con vô cùng tò mò, lần trước cậu bé không được vào cổng nên cũng chưa từng đến trường học này.
“Ừm.” Khương Chi khẽ trả lời. Cô suy nghĩ không biết một lúc nữa, Hổ Tử gặp được Tiểu Diệu và Tiểu Qua sẽ là cảnh tượng thế nào.
Đến năm giờ rưỡi, tiếng chuông tan học đã reo lên.
Các học sinh từ trong lớp học bắt đầu chen chúc, ùa ra.
Tiểu Qua và Tiểu Diệu nhón chân, mong muốn tìm thấy Hổ Tử từ trong đám đông.
Lúc này có một cô bé cột b.í.m tóc sừng dê, mặc áo khoác có họa tiết rất vui mắt chạy đến, cô bé ngẩng gương mặt nhỏ trắng nõn lên cười: “Dì! Dì lại đến thăm Cận Cương Thiết sao?”
Ý cười trên mặt Khương Chi càng dịu dàng hơn, cô hơi khom lưng nói: “San Sàn à, đúng vậy, dì đến tìm Cận Cương Thiết, cháu có thể đi gọi nhóc con đó đến đây giúp dì không?”
Môi đỏ nhỏ bé của Hồ San San cong lên, cô bé lắc đầu nói: “chiều nay Cận Cương Thiết không đến trường ạ, cháu nghe Đại Tráng nói bà nội và mẹ kế của cậu ấy đến, chú Phong Sa đã dẫn họ đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm rồi.”
Khương Chi nheo mắt như có điều uy nghĩ: “Mẹ kế sao?”
Hồ San San nặng nề gật đầu, bóp đầu ngón tay mình, nghiêm túc nói: “Mẹ kế ạ. Dì, dì không phải mẹ ruột của Cận Cương Thiết sao? Bây giờ chú Phong Sa kết hôn thì vợ của chú ấy không phải mẹ kế của Cận Cương Thiết à?
Cô bé gật gù đắc ý mà giải thích một tràng, dáng vẻ đáng yêu thế này khiến người ta nhìn thôi cũng thấy buồn cười.
Tính tình Hổ Tử nóng nảy, nếu cậu bé biết Cận Phong Sa kết hôn, cưới vợ mới thì chỉ sợ trong lòng sẽ không dễ chịu. Ăn cơm sao?
Tiểu Diệu và Tiểu Qua lại không hiểu gì, hai anh em chỉ sốt ruột vò đầu bức tai: “Mẹ, anh cả không có ở đây à?”
Lúc này Hồ San San mới chú ý đến hai anh trai nhỏ xinh đẹp, cô bé hoảng hốt nói: “Ồ, hai người đều xinh đẹp như Cận Cương Thiết!”
DTV
Tiểu Diệu da mặt mỏng, cậu bé lập tức xấu hổ, đỏ mặt.
Hồ San San đưa tay kéo tay Tiểu Qua và Tiểu Diệu, nhỏ giọng, nũng nịu nói: “Hai người chơi với tớ được không?”
Tiểu Qua chớp mắt, già dặn nói: “Không được, chúng tớ phải đi tìm anh trai.”
Khương Chi mỉm cười không nói chuyện, một lúc lâu sau mới nói: “Chờ ở đây một lát đi, đợi một lúc nữa thì họ cũng sẽ trở về thôi.”
Vừa nghe thấy họ không đi ngay, Hồ San San vui mừng như điên, thế là cô bé kéo tay hai anh em muốn chạy về phía khu nhà ở, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét: “Chúng ta đến đống cát chơi được không? San San làm người đất nhỏ cho hai cậu.”
Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều không động đậy, cả hai chỉ nhìn về phía Khương Chi.
Khương Chi khẽ gật đầu, sau đó một đoàn người mới đi về phía khu nhà ở.