Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-11-14 15:04:06
Lượt xem: 338
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc phụ nữ chuyện, trong mắt cô hề che giấu sự hưng phấn và vui sướng, dáng vẻ cũng thể thấy cô hài lòng chuyện sắp kết hôn.
Nếu những lời châm chọc đó, Khương Chi còn cho rằng phụ nữ thật sự mời cô đến tham dự tiệc kết hôn của cô .
Khương Chi trả lời mà rời khỏi cung tiêu xã.
Người phụ nữ ở phía vẫn lớn tiếng nhắc nhở cô: “Cô nhất định đến nha! Nhà khách Lộc Nhất, đừng quên đó!”
Khương Chi khỏi cửa lớn thì lập tức quên ngay chuyện phụ nữ .
Bây giờ cô buồn rầu vì phiếu, chỉ mỗi ba mươi đồng cô cũng thể mua gì.
Tất cả thương phẩm khắp nơi đều chia thành ba loại phiếu lớn: Ăn, mặc, dùng, bao gồm phiếu tạp hóa, phiếu thịt heo, phiếu thịt gà, thịt vịt, phiếu cá, phiếu trứng, phiếu đường, phiếu vải, phiếu công nghiệp… Muốn mua thương phẩm gì thì phiếu tương ứng, thiếu tiền hoặc phiếu thì thể mua hàng hóa.
Dân dĩ thực vi thiên*, dường như phiếu trở thành điểm chí mạng với dân và cũng nghiêm chỉnh trở thành “loại tiền tệ thứ hai”.
*Dân dĩ thực vi thiên: Nằm trong câu quốc gia lấy dân gốc, dân lấy lương thực sinh mạng, cai trị quốc gia chú ý giải quyết vấn đề lương thực thiết yếu cho dân chúng.
Tất nhiên, từ khi cải cách hệ thống giá cả, một thành phố lớn bắt đầu hủy bỏ phiếu.
Đáng tiếc trấn Đại Danh thuộc một khu vực xa xôi nên vẫn còn áp dụng mua đồ trình phiếu theo quy định cũ.
Theo trí nhớ mơ hồ của Khương Chi, mãi đến thập niên 90, Trung Quốc mới chấm dứt hình thức kinh tế thế .
Khương Chi suy nghĩ, đến xe đẩy bán kẹo hồ lô .
Cô ngượng ngùng bà cụ : “Bà, cháu mang theo phiếu nên mua gì cả, thật sự ngại quá! Hôm khác cháu đến mua, cháu thật sự xin bà.”
Bà cụ bán hồ lô sững sờ, chợt mỉm , khoát tay : “Không cả, cả.”
Khương Chi ngẫm nghĩ đến gần bà cụ, thấp giọng hỏi: “Bà, nơi nào cần phiếu mà vẫn mua đồ ạ? Trong nhà cháu còn lương thực nữa, nếu bây giờ trở về nhà bằng tay , cháu sợ đứa nhỏ ở nhà sẽ chịu đói.”
Nghe thấy lời , bà cụ ngạc nhiên Khương Chi.
“Đồng chí, đầu đường mấy sạp hàng, cháu thương lượng một chút cũng thể mua hàng hóa mà cần phiếu, tuy nhiên giá cả sẽ cao hơn.”
Tuy bà cụ buồn bực Khương Chi mấy chuyện đơn giản thế nhưng bà vẫn ôn hòa chỉ cách cho cô.
Khương Chi xong, mặt khó nén niềm vui, cô luôn miệng cảm ơn chạy về phía bà cụ chỉ.
Cô đến một sạp hàng bán đồ dùng trong bếp tiên, bán hàng là một cô gái cột tóc đuôi ngựa, cổ choàng khăn.
“Đồng chí, cô bán cái bát thế nào?”
Cô gái ngẩng đầu lên hỏi: “Cô phiếu ?”
“Không ”.
“Loại bát nhỏ thì một hào tám, loại lớn là hai hào năm, cô mua ?”
Khương Chi : “ mua năm cái bát nhỏ, hai cái bát lớn và hai cái chậu tráng men.”
Cô gái cô một lúc, ngờ gặp một khách hàng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-17.html.]
Thế là cô nhanh tay dùng giấy gói kỹ mấy cái bát, đề phòng đường vỡ, đó đặt cái chậu tráng men: “Bát nhỏ là chín hào, bát lớn là năm hào, chậu tráng men là bốn hào, tổng cộng là hai đồng hai”.
Khương Chi âm thầm tắc lưỡi với vật giá quá rẻ ở thập niên 80 . Cô đưa cho cô gái một tờ mười đồng.
Cô gái chủ sạp hàng thối tiền cho cô, cuộc mua bán xem như xong .
Khương Chi bưng cái chậu tráng men lên, đó cô tiếp tục mua mười lăm cân gạo và mười lăm cân mì, vì cô phiếu lương thực nên mua với giá cả cao hơn bình thường, một cân gạo hai hào , một cân mì thì hai hào tư, vì cô trả tổng cộng sáu đồng sáu.
Lúc ngang qua quầy thịt, cô dứt khoát bỏ một tiền “khổng lồ” là sáu đồng mua ba cân thịt ba chỉ.
Đản Tử quá gầy, một đứa bé bốn tuổi chỉ da bọc xương, bồi bổ cho bé nhiều hơn.
Vì chuyện mua sắm hề dừng , vì ngoại trừ đồ ăn , cô còn mua thêm dầu, muối, tương, dấm, đường, hành, gừng, tỏi, trứng gà, các loại đồ dùng hàng ngày như đèn dầu… Mấy thứ lẻ tẻ cộng cũng tốn ít tiền, cũng may chủ quán cho cô một cái túi dệt, Khương Chi thể khiêng vai mà di chuyển dễ dàng hơn.
Cứ như , Khương Chi xách tay khiêng vai, giống một chạy nạn.
Cuối cùng cô còn bỏ một hào để mua xâu kẹo hồ lô bắt đầu về nhà.
Thế nhưng cô đánh giá bản quá cao, mới rời khỏi trấn Đại Danh mười mấy mét, Khương Chi thở hồng hộc, chỉ thể đặt túi dệt xuống, nghỉ mệt.
Khương Chi đ.ấ.m cái vai ê buốt của , nhíu chặt lông mày.
Cơ thể của cô quá kém, để khiêng mớ đồ vật về đến nhà là một chuyện vô cùng khó khăn.
Lúc , một ông cụ đánh xe lừa thôn.
DTV
Hai mắt Khương Chi sáng lên, cô lập tức bước lên chặn xe lừa và cũng lập tức nhận ánh mắt vui của ông cụ.
Khương Chi : “Ông, cháu về thôn Khương Gia, ông thể đưa cháu về đó ? Cháu miễn phí ạ, cháu trả ông năm hào.”
Năm hào ? Cũng tính là ít.
Dưới sức mạnh của đồng tiền, ông cụ đồng ý.
Hai mươi dặm đường nhưng chỉ mất nửa giờ về đến thôn Khương Gia.
Khương Chi móc năm hào đưa cho ông cụ, chào ông rời , đó mới cõng cái túi dệt lên, về phía nhà .
Lúc bốn giờ chiều .
Từng ngôi nhà trong thôn đều khói bếp bốc lên, dân trong thôn còn truyền hình nên tiết mục giải trí gì đó ít vô cùng, vì để tiết kiệm dầu hỏa, hầu hết đều ăn cơm tối xong năm giờ chiều, sáu giờ thì lên giường ngủ .
Khương Chi về phía nhà nhẩm tính trong đầu, hôm nay cô bỏ hơn hai mươi đồng để mua sắm, bây giờ cô chỉ còn thừa năm đồng hai.
Khương Chi khổ, tiêu tiền nhanh!
Khương Chi về đến nhà và đặt đồ xuống, vội vàng cầm một cân thịt ba chỉ đến nhà sát vách đón Đản Tử. Cô đến gần thấy tiếng trong căn nhà truyền .
“Mẹ, bao giờ Khương Chi Tử mới trở về? Đừng tối nay Đản Tử ăn cơm tối trong nhà chúng nhé?”
Đó là giọng của một phụ nữ trung niên, giọng còn kèm vẻ vui.