Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:18:05
Lượt xem: 45
Phó Đông Thăng thở dài, mất sức lực, cả người trở nên uể oải, ông ấy nói: “Không phải tôi đã nói với cô chuyện tôi sắp rời khỏi nhà xuất bản Văn học Nhân Dân, đi theo một người chủ khác làm ăn rồi sao?”
Vân Tường hơi kinh ngạc: “Người chủ mà anh nói, chẳng lẽ chính là vị nữ đồng chí này sao?”
Khi bà ấy nói đến chuyện đóng cửa tòa soạn và bán máy in, bà ấy đã nghe Phó Đông Thăng đề cập đến chuyện này.
Vừa mới dứt lời, Vân Tường tự biết mình đã lỡ lời, bà ấy vội nói: “Đồng chí, tôi không có ý coi thường cô đâu, tôi chỉ không ngờ rằng người có thể thuyết phục Đông Thăng ra ngoài kinh doanh riêng lại trẻ tuổi đến như vậy.”
Đúng vậy, trẻ tuổi đến như vậy.
Nữ đồng chí đã giúp đỡ bà ấy này có đôi mắt quả hạnh, đôi môi hình trái tim, vô cùng có khí thế, có thể nhìn ra được điểm này từ chuyện cô dám đối đầu với Mẫn Tử Nghi, còn khiến anh ta hoảng sợ rút lui, nếu chỉ nói về khí thế, cô gái này là một người chủ thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Khương Chi cũng không để ý, cô nhìn Vân Tường: “Tôi muốn mua lại máy móc của bà, cho cái giá thấp nhấp đi.”
Cô không hề đề cập đến chuyện muốn thuê Vân Tường.
Cô không đánh giá cao kiểu phụ nữ cho dù đã dồn bản thân vào đường cùng mà vẫn muốn dính lấy đàn ông này, cô càng sẽ không kéo người phụ nữ này vào nhóm để cùng nhau làm ăn, bởi vì chồng bà ấy giống như một quả b.o.m hẹn giờ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Tình huống của Vân Tường có phần giống với Trương Anh Tử, nhưng mà, một người là vì người nhà, còn một người là vì chồng.
Phó Đông Thăng nhìn Khương Chi một cái, ông ấy nghe hiểu được ý của cô.
Gương mặt Phó Đông Thăng khẽ giật giật, ông ấy nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nhưng mà ông ấy sẽ không nói gì, bởi vì ông ấy cũng cảm thấy thất vọng với biểu hiện của Vân Tường, chẳng qua là, nhiều năm qua như vậy, không chỉ Vân Tường đã quen, mà ông ấy cũng đã quen rồi.
Vân Tường không nghĩ đến nội tình bên trong.
Bà ấy ngẫm nghĩ một lát, khẽ mở đôi môi đỏ mọng khó khăn thốt ra mấy từ: “Tôi sợ rằng không thể bán cho cô, Vương Ngạn Long thiếu Mẫn Tử Nghi không ít tiền, tôi sẽ bán cái máy đó cho người ra giá cao hơn.”
Khuôn mặt của Vân Tường có chút xấu hổ, đối phương vừa mới giúp đỡ bà ấy, bây giờ bà ấy làm như vậy chẳng khác nào qua cầu rút ván.
Khương Chi khẽ nhướng mày, cô nhìn Vân Tường như đang suy nghĩ điều gì.
Vốn dĩ cô cho rằng người phụ nữ này yếu đuối, không có đầu óc, thích dựa dẫm vào đàn ông, nhưng sau khi nghe lời nói của Vân Tường, cô lại cảm thấy ấn tượng ban đầu của mình có chút phiến diện.
Trong xương cốt của bà ấy không hề yếu đuối, mà ngược lại bà ấy lại có sự khôn ngoan và khéo kéo ở một người doanh nhân, hơn nữa còn có một chút nghĩa khí.
Nếu những người bình thường gặp phải tình huống này, hầu hết đều sẽ thương lượng giá cả.
Nhưng Vân Tường lại không muốn làm như vậy, bà ấy muốn bán máy móc với giá cao, nhưng cũng không muốn lấy một khoản tiền lớn từ cô.
Nếu như người phụ nữ này được sinh ra ở bốn mươi năm sau, có lẽ bà ấy có thể phát huy tài năng của mình, nhưng đáng tiếc, bà ấy đã sinh nhầm thời rồi.
Vân Tường không dám nhìn vào mắt Khương Chi, bà ấy xoay người bước đến chỗ ngăn kéo rồi lấy ra hai cái bánh bao nhỏ nhân đậu, mỉm cười đưa cho Tiểu Diệu và Tiểu Qua: “Hai cháu mấy tuổi rồi? Nhìn hai cháu đáng yêu quá.”
Vân Tường không có con cái, bây giờ lại nhìn thấy hai đứa nhỏ trắng trẻo đáng yêu giống như hai cái bánh bao này khiến bà ấy cảm thấy vô cùng yêu thích.
Khương Chi lẳng lặng nhìn bà ấy trong chốc lát, cô đột nhiên nói: “Bà thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn sao?”
Nếu như Vân Tường đồng ý ly hôn, cắt đứt mối quan hệ với chồng bà ấy một cách nhanh chóng, vậy thì cô có thể bồi dưỡng bà ấy một phen, nói không chừng sau này bà ấy sẽ trở thành cánh tay đắc lực của cô.
Tuy nhiên, cô cũng biết việc ly hôn ở thời đại này không hề dễ dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-166.html.]
Mặc dù “Luật ly hôn” ở thập niên tám mươi đã có điều khoản “được phép ly hôn nếu mối quan hệ tan vỡ”, nhưng ly hôn lại bị xem là biểu hiện “mục nát của chủ nghĩ tư bản”, cho dù mấy người phụ nữ ở Tổ Dân Phố, cũng sẽ làm theo nguyên tắc “Khuyên giải hòa không khuyên ly hôn”, và can dự bằng nhiều cách khác nhau.
Lúc này ai muốn ly hôn, gần như sẽ gây náo động khiến cả thành phố đều biết, thanh danh của người đó cũng sẽ bị hủy hoại, thậm chí còn ảnh hưởng đến tương lại của bản thân và con cái, vì vậy, rất ít người chịu ly hôn.
Động tác trêu chọc Tiểu Diệu và Tiểu Qua của Vân Tường hơi chậm lại, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ.
Phó Đông Thăng giống như nhìn thấy một tia hy vọng, ông ấy lập tức lên tiếng nói thêm vào: “Vân Tường, cô tỉnh táo suy nghĩ thử đi, cô đi theo Vương Ngạn Long nhiều năm như vậy có từng được hưởng phúc một ngày nào chưa? Tên đó uống rượu hút thuốc đánh bài, lúc tỉnh táo lại dỗ ngọt cô dăm ba câu, khiến đầu óc cô mê muội.”
“Tôi không nói đến những chuyện khác, cô tự mình nói đi, Vương Ngạn Long đã chứng nào tật nấy bao nhiêu lần rồi?”
“Anh ta chính là một tên cặn bã, anh ta hoàn toàn không yêu cô!” Lúc nói ra ba chữ cuối cùng, Phó Đông Thăng nhấn mạnh, đủ để thấy trong lòng ông ấy tức giận đến chừng nào, nhưng mà sau khi tức giận, ông ấy lại vô cùng bối rối và trống rỗng.
Khương Chi giơ tay gõ gõ lên mặt bàn: “Phụ nữ không có đàn ông, thì có thể làm sự nghiệp, có thể kiếm tiền, có tiền thì có thể sai khiến ma quỷ.”
Cô còn chưa nói xong, cửa tòa soạn báo đột nhiên bị người ta đụng mạnh vào, cùng lúc đó mùi rượu nồng nặc bay vào trong nhà, một người đàn ông cao lớn loạng choạng bước vào, trong miệng còn không ngừng thét lên: “Tường, Tường? Có ở đó hay không? Đưa thêm ít tiền cho tôi đi!”
Vương Ngạn Long đứng yên, trong tầm mắt mơ mơ hồ hồ xuất hiện mấy cái bóng người.
Ông ta khó hiểu mà hỏi: “Có người đến tiệm à?”
Vân Tường còn chưa kịp lên tiếng, thì Phó Đông Thăng đã nổi giận trước, ông ấy lớn tiếng chửi bới: “Vương Ngạn Long! Đồ chó khốn kiếp, bình thường mày cứ giả vờ giả vịt, Vân Tường vừa xảy ra chuyện thì không biết mày trốn ở nơi nào, đúng là lãng phí thân hình và vẻ ngoài này của mày mà!”
Ông ấy vừa tức giận vừa chua xót.
Khi Vương Ngạn Long còn trẻ, ông ta học nghề ở trong xưởng mộc, học được một tay nghề rất giỏi, cộng thêm vẻ ngoài điển trai của ông ta, cho nên rất người cô gái xinh đẹp sẵn lòng gả cho ông ta cho dù cha mẹ ông ta đã qua đời, nhưng Vương Ngạn Long chỉ nhìn trúng Vân Tường.
Đúng vậy, Vân Tường xinh đẹp lại có năng lực, khi còn trẻ thì tất cả mọi việc trong nhà đều được bà ấy sắp xếp ổn thỏa không để cho ai phải lo lắng.
DTV
Hai người bọn họ một người tuấn tú, một người xinh đẹp, mọi người nhìn thấy có ai mà không khen hai người bọn họ xứng đôi?
Ông ấy, người đã cùng Vân Tường lớn lên từ nhỏ, cũng chỉ có thể đứng sang một bên.
Nhưng mà, cha mẹ Vân Tường lại cảm thấy Vương Ngạn Long không phải là một người thành thật, bọn họ chỉ sợ rằng gả cô con gái được nâng niu chiều chuộng cho Vương Ngạn Long mà lại không có ai giúp đỡ thì cuộc sống sẽ khó khăn, cho nên bọn họ không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Vân Tường có tình tình bướng bỉnh, cho nên bà ấy đã tự mình đi theo Vương Ngạn Long.
Ban đầu hai người bọn họ có cuộc sống khó khăn, sau đó bọn họ đã cùng nhau đến Thượng Hải học nghề, học in, sau khi bọn họ trở lại trấn Đại Danh thì muốn mở một tòa soạn báo, đáng tiếc không có tiền vốn, ngay cả số tiền đầu tiên bọn họ dùng để mở tòa soạn báo này cũng là ông ấy cho mượn.
Cuộc sống tốt lên thì Vương Ngạn Long dần bộc lộ bản chất thật của mình.
Ông ta ham mê đánh bài, uống rượu, lúc bình thường khi trong tiệm không có việc làm thì ông ta đi không thấy bóng dáng, tay nghề kỹ thuật in ấn cũng trở nên vô dụng trong tay ông ta, nhưng Vân Tường giống như bị quỷ che mắt, sống c.h.ế.t không chịu ly hôn với ông ta.
Ông ấy rất hiếm khi thấy dáng vẻ này của Vương Ngạn Long, ngày thường ông ta trông cũng rất ra dáng một người đội trưởng in ấn, ông ta cũng chưa bao giờ tỏ ra nhếch nhác thế này.
Lần trước ông ấy đến đây đã tình cờ gặp đám người đến nhà đòi nợ, cho nên mới biết Vương Ngạn Long là người như thế.
Ông ấy lại thua một người như Vương Ngạn Long.
Nhất thời Phó Đông Thăng không biết trong lòng đang có cảm xúc gì.