Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 165

Cập nhật lúc: 2024-11-17 00:10:08
Lượt xem: 45

Khương Chi chậm rãi nói: “Nếu như anh có thời gian rảnh rỗi đi ức h.i.ế.p người dân lương thiện, còn không bằng về nhà hỏi cha anh thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Bắc Kinh lại cử đặc phái viên đến trấn Đại Danh điều tra, chiếc ghế phó thư ký của ông ta còn ngồi vững được hay không?”

Sắc mắt của Mẫn Tử Nghi hoàn toàn thay đổi!

Bình thường anh ta dựa vào cha anh ta, cho nên mới bắt nạt người khác, nếu như cha anh ta ngã ngựa, sao anh ta còn có thể làm con trai bí “Vô cùng uy phong” được nữa chứ? Nhưng mà đặc phái viên đến từ Bắc Kinh? Sao anh ta không biết?

Thua người không thua trận.

Mặc dù Mẫn Tử Nghi lo lắng trong lòng, nhưng ngoài miệng anh ta vẫn không cam chịu thua thế: “Cô nói bậy nói bạ cái rắm gì thế? Có người nào trong trấn Đại Danh không biết chuyện cha tôi sắp thăng chức chứ? Nếu không thì cô nghĩ khu phố Tụ Hoa này là thành tích của ai?”

Khương Chi đột nhiên khẽ chậc một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: “Hay là anh đi hỏi bí thư đảng ủy Lưu Đông Nguyên thử đi?”

Mẫn Tử Nghi lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, thân thể anh ta khẽ run lên, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi dày.

Bây giờ Lưu Đông Nguyên vẫn chưa nhậm chức, cha anh ta còn chưa được thăng chức, phố Tụ Hoa vốn là thịt trong chén của Lưu Đông Nguyên, mà anh ta lại mở miệng lớn tiếng nói ra chuyện này giữa phố, một khi truyền đến tai Lưu Đông Nguyên, cho dù là cha anh ta thì cũng sẽ có chuyện!

Đám đông tụ tập lại đây vì tò mò nhìn Khương Chi với ánh mắt sùng bái, thậm chí còn nghe thấy những tiếng nghị luận nho nhỏ.

“Đây là con gái nhà ai vậy? Sao mà nói chuyện lợi hại như vậy chứ? Nhìn đem, cô ấy dọa Mẫn Tử Nghi sợ đến như vậy, ôi, tôi ở trấn Đại Danh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mẫn Tử Nghi thua thiệt đó, ha hả.”

“Ai nói không đúng chứ, Mẫn Tử Nghi quen thói phách lối, ngày thường có ai không nể mặt cha của anh ta mà nói chuyện nhỏ nhẹ với anh ta chứ?”

“Nhưng mà cháu gái này nói thật à? Bí thư Mẫn thật sự bị điều tra sao?”

“Chuyện này thì tôi không rõ, nhưng mà sự việc ở đồn cảnh sát càng ngày càng nghiêm trọng, đoán chừng bọn họ không lấy lòng cấp trên được rồi.”

“...”

Mấy tin tức bàn tán trong giới quan chức quyền thế luôn có thể đốt cháy trái tim của những người bình thường, nếu như là ngày thường thì không ai dám nói, nhưng lúc này một khi đã nhắc đến chủ đề này rồi, thì giống như một ngọn lửa đốt cháu cánh đồng, không thể nào ngăn cản được.

Mẫn Tử Nghi cũng không bị điếc, nghe một đám “Dân đen” nghị luận, sắc mặt anh ta lúc trắng lúc xanh.

Cha anh ta thật sự bị điều tra rồi sao?

Khi ý nghĩ này thoáng qua đầu Mẫn Tử Nghi, anh ta cảm thấy cơ thể cứng đờ, tim đập như trống.

Không thể nào!

Đôi mắt của Mẫn Tử Nghi lóe lên, đột nhiên, anh ta lại nhớ đến dáng vẻ tiều tụy của mẹ anh ta mấy ngày nay, lại không dám chắc chắn.

Không được, anh ta phải về nhà hỏi một chút.

Nghĩ như vậy, Mẫn Tử Nghi liền quay đầu nhìn người phụ nữ trán đầy m.á.u đang té ngã trên mặt đất rồi nói: “Vân Tường, mấy ngày nữa tôi sẽ quay lại, tiền, mấy người phải gom đủ cho tôi trong mấy ngày này, nếu không thì tôi sẽ cho mấy người biết tay!”

Dứt lời, Mẫn Tử Nghi nhìn Khương Chi một cái, anh ta muốn dọa nạt mấy câu, nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô thì anh ta lại không dám nói gì.

Anh ta thầm chửi mình xui xẻo, sau đó gọi đàn em của mình rồi nhanh chóng rời khỏi phố Tụ Hoa.

Trò vui đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

DTV

Vân Tường ôm đầu, loạng choạng đứng dậy, Phó Đông Thăng vội vàng bước đến đỡ nhưng lại bị bà ấy ngăn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-165.html.]

Bà ấy tùy ý lau vết m.á.u ở trên trán, sau đó quay đầu nhìn về phía Khương Chi, một tia biết ơn hiện ra trên khuôn mặt thanh tú duyên dáng: “Đồng chí, cám ơn cô.”

Khương Chi quan sát Vân Tường, trong lòng thầm nói, bà ấy thật đúng là một người phụ nữ quyến rũ.

Vân Tường nhìn có vẻ đã lớn tuổi rồi, nhưng có lẽ là vì bà ấy chăm sóc bản thân rất tốt, ngoại trừ vết chân chim nhàn nhạt ở khóe mắt thì Khương Chi không thể nhìn thấy ảnh hưởng của tuổi tác trên người bà ấy, Vân Tường không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, mà còn có đường cong lả lướt, giống như mật đào chín vậy.

Lúc cô liếc nhìn Phó Đông Thăng, quả nhiên cô nhìn thấy sự phức tạp trong đấy mắt ông ấy.

Vân Tường quay đầu nhìn đám đông vẫn còn đứng đợi xem trò vui, bà ấy nói với Khương Chi: “Đồng chí, vào nhà uống ly nước đi.”

Khương Chi gật đầu, kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua vào tòa soạn.

Đúng như Phó Đông Thăng đã nói, đây thực sự là một tòa soạn báo nhỏ, có thể nhìn thấy là có tủ sách và bàn làm việc, những chồng báo dày đặc được đặt trên bàn, không còn nhân viên làm việc trong tòa soạn nữa, ngược lại có thêm mấy phần trống không.

Phó Đông Thăng vào cửa, ông ấy vô cùng quen thuộc mà đi tìm giấy vệ sinh để cầm m.á.u cho Vân Tường.

Vân Tường cũng không để ý lắm, rửa tay xong, bà ấy liền rót nước ấm cho Khương Chi và hai anh em Tiểu Qua, nhìn hai đứa nhỏ, bà ấy khẽ cười nói: “Trong tiệm đơn sơ, cũng chỉ có nước lọc để mời khách thôi, xin mọi người thứ lỗi.”

“Cám ơn dì.”

“Cám ơn dì.”

Tiểu Diệu và Tiểu Qua nhìn Khương Chi, sau đó đồng thanh nói cảm ơn.

Khương Chi hài lòng gật đầu, hai mầm non nho nhỏ này đã lớn lên theo đúng hướng mặt trời rồi.

Nhưng nhìn hai anh em Tiểu Qua, cô lại không khỏi nghĩ đến “nghịch tử” vẫn đang ở xưởng luyện thép huyện Thấm, cô lại cảm thấy nhức đầu, ngoài ba đứa nhỏ này ra thì còn có Cẩu Tử, cậu bé này chưa từng được miêu tả trong tiểu thuyết, cô cũng không biết sau này cậu bé trở thành người như thế nào.

Phó Đông Thăng cầm một cuộn giấy đi tới, Vân Tường vừa nhận lấy cuộn giấy thì đã nghe ông ấy nói: “Vương Ngạn Long đâu? Lại chạy ra ngoài đánh bài rồi à?”

Vân Tường hơi dừng tay, sau đó dùng giấy lau m.á.u trên đầu, để lộ ra một vết lõm sâu do bị đánh ở trên trán, bà ấy nói với giọng điệu ảm đạm: “Chắc là vậy.”

Phó Đông Thăng hiếm khi nổi giận, ông ấy nghiến răng mắng một câu: “Tên khốn kiếp này!”

Vân Tường nghe ông ấy mắng chồng mình thì cũng không tức giận, bà ấy chỉ lặng lẽ lau vết máu.

Khóe miệng của Phó Đông Thăng hơi giật giật: “Vân Tường, thật sự không được thì cô vẫn nên ly hôn đi, dù sao thì cô cũng không thể tiếp tục mở toà soạn nữa.”

Những lời này giống như chạm đến thần kinh nào đó Vân Tường, bà ấy lập tức nói: “Ly hôn? Nào dễ như vậy chứ? Tôi từ bỏ cha mẹ để đến với Vương Ngạn Long, ngày thường gặp nhau cũng xem như không thấy, nhiều năm như vậy thì tôi cũng đã quen rồi, tôi cũng không có con cái, ly hôn, tôi còn có cái gì?”

“Chính là vì nhiều năm như vậy rồi! Cô nên kịp thời ngăn chặn chuyện tổn hại bản thân này lại chứ!” Phó Đông Thăng nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu của ông ấy hận sắt không thể thành thép.

Vân Tường lại ngẩn người, bà ấy cảm thấy trong lòng đang chảy máu, loại đau khổ này, không phải chỉ cần khóc lớn một trận thì có thể nguôi ngoai được.

Khương Chi ở bên cạnh “Ăn dưa”, nhưng cô cũng nghe được đại khái mọi chuyện từ trong miệng hai người bọn họ.

Lúc Vân Tường còn trẻ không có mắt nhìn người, kết hôn với một tên cặn bã chỉ biết chơi bài, thậm chí còn vì tên cặn bã này mà bỏ rơi cha mẹ anh chị em của mình, cho dù bọn họ đều ở trấn Đại Danh, nhưng bình thường gặp mặt còn không bằng người xa lạ, bà ấy đã rơi vào sâu trong cái lưới do Vương Ngạn Long dệt ra.

Không biết tại sao, cô đột nhiên nghĩ đến 《 Bẫy liên hoàn 》của Trương Ái Linh.

Trương Ái Linh đã nhìn thấu cuộc đời của một người phụ nữ, dường như trong cả cuộc đời của người phụ nữ, đều không thể rời khỏi đàn ông.

“Đừng nói chuyện này nữa, anh đột nhiên tới đây có chuyện gì sao?” Vân Tường không muốn nói tiếp chủ đề này, cho nên bà ấy đổi chủ đề.

Loading...