Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 164

Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:10:07
Lượt xem: 40

...

Xe hơi chậm rãi dừng lại ở phố Tụ Hoa náo nhiệt phồn hoa.

“Tôi ở đây chờ mọi người.” Tài xế taxi nhận hai mươi đồng tiền đặt cọc, anh ấy đỗ xe ở bên đường chờ nhóm Khương Chi.

Vừa xuống xe, Phó Đông Thăng lau mồ hôi trên trán rồi dẫn Khương Chi vào bên trong phố Tụ Hoa.

DTV

Còn Khương Chi thì mỗi tay dắt một cậu bé, đôi mắt của hai anh em Tiểu Qua rực sáng, khuôn mặt tràn đầy sự hưng phấn.

Phố Tụ Hoa đang trong thời kỳ xây dựng dày đặc, chỗ nào cũng đông đúc tấp nập, cả còn đường gần như không có chỗ để đặt chân xuống đất.

Các cửa hàng hai bên đường ít nhiều cũng có thương hiệu nước ngoài, bao gồm xưởng giày, linh kiện điện tử, quần áo, tạp hóa... Khương Chi còn nhìn thấy một cửa hàng chuyên bán “coca cola”.

Một số người ngập ngừng đứng trước cửa hàng, thò đầu nhìn vào bên trong.

Phó Đông Thăng thấy Khương Chi nhìn cửa hàng đó, ông ấy rất có mắt nhìn chạy đến mua ba bình coca cola, lúc đưa cho mẹ con cô còn nói: “Nào, mấy mẹ con uống thử đi, đừng nhìn loại nước này có màu đen, mùi vị lại khá đặc biệt đó.”

Khương Chi không tình nguyện để Tiểu Diệu và Tiểu Qua uống loại đồ uống có ga này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của hai cậu bé, rốt cuộc cô cũng mềm lòng, nhét ống hút vào rồi đưa cho họ hút vài ngụm, khiến hai cậu bé cay đến mức thè lưỡi.

Cô cũng nhìn thấy giá được dán bên ngoài cửa hàng.

Một chai coca cola: Bốn hào năm.

So với chai nước ngọt có ga giá một hào năm ở dưới quê thì giá cả của một chai coca cola không thể nghi ngờ là rất đắt, đây cũng được xem như là một món đồ uống xa xỉ.

Uống coca xong rồi, Phó Đông Thăng lại tiếp tục dẫn ba mẹ con Khương Chi vào trong khu phố.

Khi đi đến giữa khu phố, Khương Chi nhìn thấy một cửa hàng bịt kín đến nỗi gió không thể lọt vào, lại còn có thể nghe thấy những tiếng chửi rủa ầm ĩ, cùng với tiếng la hét khàn khàn chói tai của phụ nữ ở trong đám người.

“Hỏng bét!” Sắc mặt của Phó Đông Thăng đột nhiên thay đổi, ông ấy thầm kêu lên một tiếng rồi chen vào bên trong đám người.

Khương Chi nhíu chặt mày, cô kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua cách xa đám người, nhiều người như vậy, nếu như xảy ra chuyện giẫm đạp ngoài ý muốn, người xui xẻo đầu tiên chính là bọn trẻ.

Tiếng hét giận dữ của Phó Đông Thăng nhanh chóng vọng ra từ trong đám đông: “Mẫn Tử Nghi, mày đang cướp bóc bằng vũ lực đó!”

Khương Chi khẽ mím môi, đột nhiên cô hét lên: “Cảnh sát đến! Đều tránh ra!”

Vừa dứt lời, đám người vội vã tản ra.

Khương Chi không nhanh không chậm kéo đứa nhỏ đến gần, cô mới nhìn thấy nơi vốn bị mọi người vậy quanh lúc nãy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trước cửa căn nhà được đặt tên là “Tòa Soạn Hoa Tường Vi” vô cùng lộn xộn

Bàn ghế gãy chân, đổ lung tung dưới đất, một nhóm đàn ông nhìn có vẻ vô cùng ngạo mạn đang dùng sức di chuyển một bộ máy móc, mà đầu bên kia của bộ máy móc, một người phụ nữ đang dùng tay ôm trán, bà ấy ngã xuống đất, vết m.á.u chảy ra từ kẽ ngón tay.

Phó Đông Thăng tức xanh mặt đứng chặn trước người phụ nữ kia, ông ấy siết chặt nắm đấm, giống như nắm đ.ấ.m sẽ rơi vào mặt người đối diện ngay lập tức.

Trong nhóm người kiêu ngạo đó có một người đứng đầu, là một thanh niên mặc áo sơ mi dơi, quần jean, tóc cắt ngắn đến ngang vai, cô không thể đánh giá cao kiểu ăn mặc vốn được xem là vô cùng thời trang ở thời đại này.

Tiếng hét của Khương Chi cũng khiến tình hình hỗn loạn vốn có trở nên bế tắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-164.html.]

Cả một lúc lâu sau cũng không thấy cảnh sát đến, Mẫn Tử Nghi đột nhiên nổi giận “Mày con mẹ nó lừa tao à? !”

Anh ta hung tợn trừng mắt nhìn Khương Chi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô, anh ta cảm thấy giống như có một gáo nước dập tắt lửa giận của mình.

Nhưng mà cho dù là như vậy, sắc mặt của anh ta vẫn vô cùng khó coi, anh ta cảm thấy tức giận vì bị người khác đùa bỡn, chỉ là người đối diện là một cô gái xinh đẹp, cho nên anh ta mới cố gắng kìm nén cơn giận, lạnh giọng hỏi: “Cô là ai vậy? Muốn lo chuyện bao đồng à?”

Khương Chi liếc anh ta một cái, vẻ mặt bình tĩnh.

Cô quay đầu nhìn về phía Phó Đông Thăng rồi nói với giọng bình tĩnh: “Chính là xưởng báo này à?”

Phó Đông Thăng cứng ngắc gật đầu một cái, ông ấy cũng hơi xấu hổ khi để Khương Chi nhìn thấy cảnh tượng này, dù sao thì ông ấy vẫn luôn liên tục đảm bảo Vân Tường không có vấn đề gì, nhưng mà sự hỗn loạn trước mắt lại thể hiện ra phiền phức, còn là một phiền phức rất lớn.

Mẫn Tử Nghi bị Khương Chi phớt lờ, sắc mặt anh ta bỗng nhiên trở nên khó coi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô xem lời nói của tôi là gió thoảng qua tai à?”

Khương Chi quay đầu yên lặng nhìn anh ta một lúc, rồi cô mới nhẹ nhàng nhếch môi lên, nhìn anh ta mà nói: “Mẫn Tử Nghi phải không? Anh có quan hệ gì với Mẫn Đào?”

Không trách cô nhạy cảm, trấn Đại Danh rất nhỏ, người họ Mẫn cũng không nhiều cho lắm, hơn nữa người này còn có thể kiêu căng ngang ngược như vậy trong huyện thành, ngoại trừ anh ta có quan hệ với Mẫn Đào thì cô thật sự không thể nghĩ ra lý do thứ hai.

Mẫn Đào, ha hả, đây cũng không phải lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này trong khoảng thời gian gần đây.

Đôi mắt của Mẫn Tử Nghi lóe lên, giọng nói tràn đầy sự lạnh lùng: “Nghe cái giọng điệu này của cô, là nhằm vào tôi đúng không? Nếu đã biết cha tôi là Mẫn Đào thì cô còn dám lo chuyện bao đồng nữa à? Sao vậy, ngại bản thân sống quá nhàn nhã đúng không?”

Danh tiếng con trai phó bí thư đảng ủy này của anh ta vang dội khắp trấn Đại Danh.

“Ồ? Con trai của Mẫn Đào sao?” Khương Chi nhếch mép nở một nụ cười có chút giễu cợt.

Lúc đầu cô cũng đoán rằng người này là con trai của Mẫn Đào, chồng sắp cưới của Khương Đinh Hương, đúng như dự đoán, nồi nào thì hợp với vung đó.

Mẫn Tử Nghi vô cùng khó chịu khi nhìn vẻ mặt cô, đôi mắt của anh ta lúc sáng lúc tối, đột nhiên nói: “Mấy người tụi mày, không cần chuyển cái máy đó nữa, mau đi bắt cô ta lại cho tao, đưa đến đồn cảnh sát đi!”

Phó Đông Thăng tỏ ra nóng vội, ông ấy đứng trước mặt Khương Chi: “Mày dám! Ban ngày ban mặt, có còn luật pháp hay không?”

Tiểu Diệu và Tiểu Qua cũng siết chặt vạt áo của Khương Chi, khuôn mặt nhỏ nhắn của hai cậu bé trắng bệch.

Khương Chi nhíu mày, cô rũ mắt trấn an đứa nhỏ, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: “Mẫn Tử Nghi, anh đúng là được Mẫn Đào bảo vệ tốt thật đó. Chẳng lẽ ông ta không nói cho anh biết rằng mấy ngày này mấy người phải rụt cổ làm người sao?”

Nghe vậy, nụ cười khinh bỉ của Mẫn Tử Nghi cứng đờ trên mặt.

Cuối cùng Mẫn Tử Nghi cũng thu lại dáng vẻ vênh váo nghênh ngang, anh ta nuốt ngụm nước miếng, cau mày rồi cố gắng bình tĩnh nói: “Cô rốt cuộc là ai vậy?”

Hai ngày này, cha anh ta đều đi ra ngoài cả ngày, cũng không biết đang làm gì, anh ta chỉ nghe nói đồn cảnh sát của trấn Đại Danh xảy ra vài chuyện, trước khi ra ngoài, cha anh ta còn dặn dò anh ta, mấy ngày nay cứ an phận ở yên trong nhà, không thể đi ra ngoài gây chuyện.

Lúc đầu Mẫn Tử Nghi cũng nghe lời cha anh ta, nhưng ở nhà hai ngày quá nhàm chán, cuối cùng anh ta không nhịn được, cho nên dẫn người ra ngoài tìm thú vui.

“Tôi là ai sao?” Khương Chi lặp lại, một nụ cười nhàn nhạt đột nhiên hiện ra trên khuôn mặt của cô.

Mặc dù cô đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến mức đáng sợ: “Nếu nghiêm túc mà nói, tôi đại khái cũng có thể xem như là người nhà của người bị hại.”

Mẫn Tử Nghi đột nhiên bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm, nặng nề đến mức anh ta cảm thấy hoảng sợ.

Loading...