Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 161
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:10:01
Lượt xem: 36
“Tất nhiên, tôi còn nợ anh một lời hứa. Có lẽ bây giờ tôi chưa có năng lực gì, nhưng sau này, khi anh gặp được một vấn đề nan giải không thể giải quyết được, tôi tin lúc đó bản thân có thể giúp được cho anh.” Khương Chi vươn tay, cười dịu dàng nói.
Dù sao cô cũng là người đến từ 40 năm sau, trong tay có bàn tay vàng là vũ khí sắc bén, chút tự tin như vậy vẫn phải có.
An Thiên Tứ nuốt xuống sự cay đắng trong lòng, đưa tay nắm lấy tay của Khương Chi, nhẹ giọng cười nói: “Còn nhắc đến hứa hẹn gì chứ, lúc ở trấn Đại Danh, cô không tiếc dùng một cánh tay để cứu mạng tôi và Đăng Vân, cho nên dù tôi có giúp cô nhiều hơn nữa thì cũng không có gì, cô đừng để trong lòng làm gì.”
Bắt tay, buông ra, cũng tượng trưng cho tình yêu tan vỡ của An Thiên Tứ.
Khi An Thiên Tứ quay người đi, có để lại một câu: “Nếu như có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, nhất định không cần khách sáo nhé.”
Khương Chi nhìn theo bóng lưng có chút hoảng hốt rời đi của An Thiên Tứ, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi.
Mong rằng cuộc sống sau này của anh ấy đều tốt đẹp.
Khương Chi xoay người trở về phòng bệnh.
Buổi chiều này trôi qua thật nhàn nhã.
Buổi tối.
Bác sĩ Lương đến kiểm tra phòng bệnh, hỏi thăm tình trạng của Tiểu Diệu, sau đó dặn dò mấy câu, nhắc nhở ngày mai phải thay băng xong, mới rời đi, đi kiểm tra phòng bệnh tiếp theo.
Khương Chi lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, chỉnh sửa lại bản thảo《 Đại Thoại Tây Du》từ đầu đến cuối thêm lần nữa, từng chi tiết, lời thoại, lời tường thuật đều được giải thích hết sức rõ ràng.
Suy nghĩ một chút, cô đang định tiếp tục cầm bút lên viết phần tiếp theo của《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu 》, thì cửa phòng lại lần nữa có thêm một vị khách không mời mà đến khác.
Khương Chi đứng dậy mở cửa, liền nhìn thấy Phó Đông Thăng với vẻ mặt mệt mỏi đang đứng bên ngoài.
“Sao ông lại đến đây vào lúc này?” Khương Chi có chút kinh ngạc hỏi.
Phó Đông Thăng quan sát cả người Khương Chi, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Cô không sao là tốt rồi”.
DTV
Ông ấy cũng đã đến đồn cảnh sát, cũng biết chuyện Khương Chi gặp phải sạt lở đất mà mất tích mấy ngày, lúc đó trong lòng ông ấy giật thót một cái, sợ rằng bà chủ cho ông ấy phúc lợi cao này chưa kịp tiền nhiệm đã phải tạm biệt.
Cho nên ngày nào ông ấy cũng đến đồn công an hỏi thăm tin tức, quả nhiên ông trời không phụ lòng người, hôm nay cuối cùng cũng có tin tức.
Ông ấy nói với người nhà một câu rồi bắt xe đến huyện Thấm.
Khương Chi nhìn dáng vẻ mệt mỏi, vất vả của Phó Đông Thăng thì khóe môi khẽ nhếch nói: “Nhanh vào đi.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Tiểu Diệu và Tiểu Qua gặp Phó Đông Thăng, cho nên hai nhóc con cũng không sợ người lạ.
Phó Đông Thăng ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu uống hết cốc nước mà Khương Chi rót cho, cả người ông ấy có chút uể oải, nhưng vẫn lắc đầu cười khổ nói: “Tiểu Khương à, cô đúng là chuyện gì cũng nhúng một tay vào.”
Khương Chi nhướng mày, ý bảo ông ấy có việc gì thì cứ nói.
Phó Đông Thăng thở dài nói: “Cô cũng thật quá xui xẻo, không chỉ gặp phải trận lở đất, mà còn dính líu đến vụ án ở trấn Đại Danh, trong khoảng thời gian này trấn Đại Danh thật sự không yên bình, rất nhiều vụ án cũ năm xưa đều được lật lại bản án, tôi đoán sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”
Làm một tổng biên tập, ông ấy vẫn có một chút nhạy cảm về những chuyện như vậy.
Khương Chi nhìn ông ấy một cái, ngón tay trắng nõn gõ lên bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-161.html.]
Ánh mắt Phó Đông Thăng liếc nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Khương Chi, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, cau mày nói: “Cô đã sớm biết trấn Đại Danh sẽ xảy ra chuyện à?”
Sắc mặt Khương Chi lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Tôi biết.”
Cô hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Tôi không chỉ biết mà còn chuẩn bị nhân cơ hội này để kiếm một khoản lớn.”
“Kiếm một khoản lớn?” Phó Đông Thăng sửng sốt, nhìn vẻ mặt của Khương Chi khiến nhịp tim của ông ấy bỗng đập nhanh như sấm.
Đồng tử của ông ấy co rút lại, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Không phải cô muốn làm gì liên quan đến vụ án ở đồn công an trấn Đại Danh đấy chứ?”
Các bài báo trước kia không phải chưa từng đề cập đến các chủ đề có liên quan đến vụ án, có đôi lúc đồn cảnh sát sẽ nhờ nhà xuất bản giúp đỡ, đăng một số tin thông báo tìm người mất tích,......hy vọng có thể tìm ra manh mối nào đó từ người dân.
Tuy nhiên, việc tự mình đưa tin về chuyện của đồn cảnh sát có thể sẽ gây ra phiền toái cho nhà xuất bản.
Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh nói: “Không được à?”
Tất nhiên Phó Đông Thăng cũng biết việc xảy ra ở đồn cảnh sát thị trấn Đại Danh sẽ mang đến sức ảnh hưởng như thế nào, nhưng mà, dân không đấu lại quan, bọn họ cũng chỉ có thể đấu tranh với những người dân bình thường thôi, làm gì đủ tư cách để đối đầu với những kẻ có quyền có thế kia chứ, điều mà những kẻ có quyền có thế kia ghét nhất chính là những thông tin bẩn thỉu của mình bị công bố ra trước mặt công chúng.
Nghĩ như vậy, Phó Đông Thăng cau mày, bày tỏ sự lo lắng trong lòng mình.
Khương Chi lại cười, nhếch khóe môi nói: “Không, đừng nói là đồn công an trấn Đại Danh mà ngay cả toàn bộ ban lãnh đạo của thị trấn Đại Danh cũng sắp gặp chuyện rồi, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc thì làm gì có thời gian để quản chúng ta chứ?”
Phó Đông Thăng ngơ ngác ngồi ở đó, cả người lại cảm thấy như có một cơn ớn lạnh chạy thẳng từ xương tủy vào trong máu.
Ông ấy nhìn Khương Chi một cái, đột nhiên không biết nên nói gì.
Muốn hỏi tại sao cô lại biết chuyện này?
Ông ấy cảm thấy có một số chuyện, tốt hơn hết là ông ấy không nên hỏi nhiều.
Khương Chi nhướng mày nhìn về phía Phó Đông Thăng một cái, ông ấy đúng là một cấp dưới hoàn hảo, nắm rõ tình hình, cũng rất thông minh.
Cô lấy giấy phép kinh doanh từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Phó Đông Thăng.
“Đây là?” Phó Đông Thăng ngơ ngác cầm lấy, mở ra nhìn, hai mắt ông ấy suýt chút nữa thì rơi ra ngoài, ông ấy còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ sau cú sốc vừa rồi thì đã lại chào đón thêm một cú sốc mới.
“Nhà xuất bản văn học Thanh Phong Du? Đây là giấy phép kinh doanh?!”
Trong lòng Phó Đông Thăng cực kỳ vui vẻ, suýt chút nữa đã hét ầm lên.
Ông ấy cầm giấy phép kinh doanh trên tay, lật qua lật lại để xem, sợ sẽ bỏ sót một con dấu nào đó, nhưng sau khi xem đi xem lại rất nhiều lần, đây rõ ràng là một tờ giấy phép kinh doanh thật và hợp lệ.
Vậy thì câu hỏi đặt ra ở đây là.
Bà chủ của ông ấy lấy đâu ra giấy chứng nhận khó làm như vậy?
Giờ phút này, trong mắt của Phó Đông Thăng thì Khương Chi giống như được bao phủ lên một tấm màn thần bí, không gì không làm được.
Khương Chi cau mày nhìn Phó Đông Thăng hỏi: “Tôi nhờ ông đi tìm địa điểm, ông đã tìm được chưa?”
Phó Đông Thăng nhanh chóng tỉnh táo lại, cẩn thận đặt giấy phép kinh doanh lên bàn, sau đó nghiêm túc trả lời: “Tôi đã tìm được hai địa điểm rồi, một cái ở Ngõ Trúc Lan, một cái ở phố Tụ Hoa.”
Khương Chi hơi nheo mắt, nói: “Phố Tụ Hoa?”