Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 155
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:09:50
Lượt xem: 49
Con trai nhà phó bí thư đảng ủy trấn sao? Đây là một mối hôn sự tốt biết bao! Rõ ràng cô ta mới là chị gái nhưng việc tốt thế này lại không đến lượt cô ta, chẳng phải chỉ vì Khương Đinh Hương và Khương Chi Tử đều có một gương mặt “hồ ly mê hoặc” sao?
Tất nhiên Khương Đinh Hương cũng rất ghen tỵ với Khương Chi Tử nhưng ngày cưới đã gần kề, cô ta chỉ cần đợi được gả đi, sau này có thể sống cuộc đời tốt hơn thì cần gì tỏ ra ganh tỵ trước mặt Khương Chi Tử nữa.
Nghĩ như vậy, cô ta liếc nhìn Khương Quế Hoa, mím môi cười một tiếng: “Chị năm, nói thế nào thì chị sáu cũng đã không còn quan hệ gì với chúng ta nữa rồi, con mưa đã tạnh, lễ cũng đã đưa, chúng ta mau trở về cho sớm, vẫn còn một số đồ cưới cần mua.”
Cô ta đến thôn Diêu Gia tặng quà trước cho cô cả, đây chính là phong tục, chỉ không ngờ khi họ đến đây thì trời mưa to làm chậm trễ không ít thời gian.
Dứt lời, Khương Đinh Hương lập tức trở về.
Khương Quế Hoa nhìn theo bóng lưng của Khương Đinh Hương, bàn tay cô ta siết chặt.
DTV
Trong bảy chị em trong nhà, ngoại trừ chị cả ở bên ngoài, gả cho gia đình tệ bạc ra thì chỉ còn lại một mình cô ta bị để lại đến sau cùng, nếu cô ta không gả đi nhanh hơn thì mất mặt c.h.ế.t mất, mà bản thân cô ta cũng không cam lòng.
Không được. Cô ta phải tìm cách làm thế nào để bản thân có thể tự tìm một nhà chồng tốt cho chính mình.
Một bên khác, sau khi hai vợ chồng Diêu Mãn Thương và Lý Phượng Anh không nhìn thấy bóng chiếc xe nữa mới quay về nhà mình.
Lý Phượng Anh đi thẳng vào phòng bên hông dọn dẹp, nhìn thấy căn phòng trống rỗng cũng cảm thấy quá yên tĩnh, bà ấy lắc đầu, cười khổ rồi bắt đầu thu dọn ga giường, chuẩn bị mang ra ngoài giặt một lần.
Đột nhiên động tác trên tay bà ấy khựng lại, nhìn hai tờ tiền mười đồng bên dưới gối đầu mà bàn tay cũng run lên nhè nhẹ.
Nhà bọn họ thế mà đã gặp được quý nhân!
…
Trên đường trở về rất thuận lợi, đá vụn bị sạc lỡ từ trên núi xuống đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại một số dấu vết của bùn đất, xe có thể chạy nhanh băng qua, thì ra trận mưa to này cũng không gây thiệt hại nhiều như Khương Chi đã nghĩ.
Khoảng chừng sau một giờ, xe đã vào huyện Thấm.
Xe quân đội chạy thẳng một đường và đỗ trước cổng bệnh viện.
Lúc Khương Chi xuống xe, anh trai mặc quân phục rằn ri lái xe còn nâng tay lên chào cô bằng quân lễ rất tiêu chuẩn.
“Vất vả cho anh rồi!” Khương Chi nói, cô cũng cười, rồi trả lại một cái chào quân lễ tiêu chuẩn.
Anh trai mặc quân phục rằn ri sững sờ, chợt lộ ra hai hàm trăng trắng, nói: “Đừng khách sáo!”
Khương Chi nhìn theo chiếc xe rời đi, đôi mắt đẹp nhắm lại.
Việc cô và Thi Liên Chu bị mất tích, trái lại đã khiến thủ đô rung chuyển, không chỉ Lê Minh đã đến mà anh hai của Thi Liên Chu cũng ngàn dặm xa xôi mà đến trấn Đại Danh này.
Lê Đăng Vân suýt nữa đã đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t ở trấn Đại Danh, Lê Minh là anh họ của anh ấy, tất nhiên sẽ đòi công bằng lại cho người nhà mình.
Anh hai của Thi Liên Chu cũng chính là cha ruột của Thi Nam Châu, vốn dĩ đã rất căm ghét bọn buôn người, anh ấy đến đây chuyến này không chỉ vì Thi Liên Chu mà còn vì muốn nhìn nơi mà con gái mình đã ở nhiều năm trước.
Thiên đạo luân hồi, những kẻ kia của trấn Đại Danh xem như xong rồi.
Khương Chi không tiếp tục trì hoãn nữa, cô quay người đi vào bệnh viện, trong lòng chỉ muốn nhanh quay về.
Phòng bệnh 208.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-155.html.]
Khương Chi gõ cửa, nghe thấy giọng nói quen thuộc của dì Hoàng rồi thì sự căng thẳng trong lòng mới dần dần buông lỏng.
Cửa vừa được mở ra, trong thoáng chốc gương mặt của dì Hoàng đã vô cùng ngạc nhiên và kích động: “Đồng chí Khương, cháu đã về rồi!”
Bà ấy nghe nói trên đường Khương Chi trở về trấn Đại Danh thì gặp phải sạc lỡ đất, trong hai ngày cô mất tích, dì Hoàng đã chăm sóc hai đứa bé ở bệnh viện, trong lòng bà ấy vừa chua xót lại vừa buồn bã, lo lắng, bà ấy chỉ sợ mẹ của hai đứa bé không về được.
Khương Chi còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Tiểu Diệu và Tiểu Qua nghe thấy tiếng nói chuyện của dì Hoàng đã lập tức nhảy xuống giường, chạy ra cửa.
Hai đứa bé trai môi hồng răng trắng vừa nhìn thấy Khương Chi, vành mắt của hai đứa đã phiếm hồng, miệng mếu máo, gào khóc lên.
“Mẹ!”
“Mẹ!”
Hai nhóc con, mỗi đứa ôm một chân của Khương Chi, đứng ngay trước cửa phòng bệnh mà khóc toáng lên, khiến không ít người trên hành lang phải ghé mắt nhìn, nghe tiếng khóc nức nở vì tủi thân của hai đứa bé khiến lòng người cũng chua xót, trong lòng Khương Chi cũng khó chịu.
Cô ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Diệu và Tiểu Qua, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Ngoan, ngoan, chẳng phải mẹ đã về đây rồi sao?”
Tiểu Qua ngẩng đầu lên trước, một đôi mắt to, phiếm hồng, cái miệng nhỏ vẫn còn mếu, thút tha thút thít: “Con, con tưởng mẹ lại không cần chúng con nữa, mẹ đi rồi.”
Khương Chi nhìn dáng vẻ này của cậu bé thì vành mắt của cô cũng nóng lên: “Sao mẹ lại không cần các con chứ? Sẽ không đâu.”
Tiểu Diệu nhìn về phía Khương Chi, trong đôi mắt hạnh rất to cũng đầy nước mắt: “Thật sao mẹ?”
Khương Chi gật đầu rất nghiêm túc, cô đưa tay xoa đầu Tiểu Diệu, trên người cậu bé vẫn còn băng gạc nhưng xem tinh thần của cậu bé rất tốt, ít nhất thì lúc này cậu bé đã có thể xuống giường rồi.
Tiểu Qua vẫn một mực níu lấy áo len trên người cô, giọng nói vẫn còn nức nở: “Ngoéo tay đi!”
Tiểu Diệu cũng như vậy, cậu bé duỗi ngón tay nhỏ ra, nhỏ giọng nói: “Ngoéo tay.”
Khương Chi nhìn hai ngón tay béo ụ của hai nhóc con thì miệng nở nụ cười, cô cũng giơ tay lên, mỗi ngón cái móc ngoéo với hai ngón tay của hai nhóc con: “Một trăm năm không được thay đổi.”
Sau khi cam đoan xong, hai anh em đã nín khóc, bật cười.
Trong thế giới nhỏ bé của mấy đứa trẻ, “ngoéo tay một trăm năm không được thay đổi chính là lời cam đoan vững chắc nhất.
Dì Hoàng ở bên cạnh nhìn thấy thì hai khóe mắt cũng cay, bà ấy nói: “Đi thôi, vào phòng đã!”
Khương Chi gật đầu, bước vào trong phòng bệnh, hai nhóc con vẫn còn siết chặt vạt áo của cô, cô vừa bước được một bước, hai anh em lập tức đuổi theo, chỉ sợ bị cô bỏ lại, sự ỷ lại naày khiến Khương Chi cảm thấy trong lòng mình cũng được lấp đầy, làm cô thấy thỏa mãn.
Bước vào phòng bệnh, đầu tiên cô lên thương thành mua một gói băng vệ sinh, rồi chạy đến nhà vệ sinh thay băng đã ướt đẫm, lúc này Khương Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Khương Chi mới vừa ngồi xuống giường bệnh thì Tiểu Qua và Tiểu Diệu đã lập tức bò lên giường, mỗi người ngồi một bên, dựa sát vào cô.
Dì Hoàng cười nói: “Lần này cháu trở về, trông hai đứa bé rất vui mừng.”
Trong khoảng thời gian này, bà ấy rất thích hai đứa bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện này, lúc nói chuyện cũng cực kỳ nhẹ nhàng, thân thiết.
Khương Chi cười. Cô nhớ đến chuyện đêm hôm đó, An Thiên Tứ quay về huyện Thấm tìm cha của Lê Đăng Vân, tính theo thời gian mà nói, lúc cô và Thi Liên Chu về đến huyện Thấm thì họ đã ở trấn Đại Danh, mưa to liên miên như thế cũng không biết người thế nào rồi.